Thiên Băng và Chúc Lan đang thưởng trà ở hồ sen.
Mùi sen ngát hương, thoang thoảng hòa quyện với mùi trà thật khiến người khác đắm say.
Nó giúp con người ta quên hết mọi ưu phiền và mệt mỏi.
Chúc Lan: Tỉ tỉ, dạo gần đây tỉ có cảm thấy trong người khó chịu ở đâu không( Chúc Lan rất lo lắng cho nàng.
Bởi Nàng biết mọi kế hoạch của Minh Nguyệt và Lãnh Tuyết)
Thiên Băng có chút ngạc nhiên: Tỉ cảm thấy rất khỏe.
Trông khuôn mặt muội kìa- Nàng cười che miệng.
Tỉ biết muội rất quan tâm ta.
Tỉ rất cảm động
Muội tương lai có dự định gì không? - Nàng nhấp trà, tò mò hỏi
Câu hỏi của nàng khiến Chúc Lan nghĩ tới, nàng quên mất mình giờ đã là phi tử của Hoàng Thượng mắt chút thoáng buồn: Muội còn có dự định gì? Giờ muội đã trở thành phi tử cùa Hoàng thượng.
Tương lai chỉ còn mòn mỏi chôn thân ở nơi này.
Chúc Lan đưa tay hướng lên che Mặt Trời chói lòa: Muội đã mất tự do, giống như con chim muốn bay mac mất cánh không thể tư tưởng đến người khác.
Nàng nở nụ cười tự an ủi chính mình và tỉ tỉ: Tỉ yên tâm, mặc dù muội ở trong này nhưng muội sẽ cố gắng bảo vệ tỉ tỉ.
Nếu ai làm hại tỉ muội nhất quyết sẽ không bỏ qua.
Thiên Băng không thích câu trả lời của nàng, giọng hờn dỗi: Tỉ không thích muội suy nghĩ như vậy.
Nàng ấn trán Chúc Lan: Bỏ ngay suy nghĩ này đi.
Muội vừa xinh đẹp lại hiền lương xứng đáng với một phu quân tốt.
Nơi này đầy rẫy những nguy hiểm không hợp với muội.
Tên Hoàng đế kia làm sao xứng được làm phu quân của muội
Chúc Lan vội lấy tay che miệng nàng lại: Tỉ tỉ, Nơi này đông người.
Tỉ phải cẩn trọng lời nói, không thì sẽ mất đầu đó.
Muội không sợ nhưng tỉ mà gặp nguy hiểm thì muội không còn