Nàng mở cửa Sùng Khánh Cung, đập trước mặt là muội nằm bất động trên giường.
Băng quay đi lau nước, nở nụ cười: Muội Muội tỉ đến thăm muội.
Sao muội vẫn nằm im vậy.
Không trả lời tỉ tỉ là ta giận đó.
Nàng đi đến giường, cầm tay Chúc Lan bắt mạch( Mạch ngừng đập), nàng ko tin vào sự thực, mắt nàng mở to ra, liên tục lắc đầu, cầm tay Chúc Lan dạy nhiều lần, tay Chúc Lan không lực, rơi xuống.
Thiên Băng khóc lớn: Muội Muội, đừng đùa tỉ.
Đừng mà.
Nỗi đau đớn không thể phát tiết ra.
Nàng sờ mặt muội muội mình, tự nói một mình: Hãy nói cho tỉ tỉ biết, ai đã giết muội.
Là kẻ nào đã hạ độc muội- Băng rít ra từng chữ một.
Nàng khám nghiệm thân thể, loại độc Chúc Lan trúng là Tì Sương.
Mặc dù không đau đớn, nhưng chết rất nhanh.
Nàng điên cuồng tìm dấu vết hung thủ để lại trong phòng.
Thanh nhi thấy tiểu thư của mình mất hết lí trí an ủi: Tiểu thư, hãy nén đau buồn.
Người đừng tự làm hại bản thân
Nàng hất Thanh nhi ngã ra đất: Lui ra.
Khoảng một canh giờ, nàng đã kiệt sức ngồi bệt xuống ghế.
Chúc Lan, muội không để cho tỉ biết hung thủ, làm sao tỉ có thể trả thù cho muội.
Nàng thất vọng nhìn lên chiếc bàn Chúc Lan hay dùng, mắt lóe sáng( Đây chẳng phải là Vòng U Minh sao? Chúc Lan rõ ràng rất yêu thích nó cất giữ cẩn thận.
Đến mình động vào, muội ấy còn cằn nhằn.
Hôm nay, muội ấy lại để lên bàn.
Định ám chỉ gì cho mình) Nàng nhìn hướng theo vòng U Minh, thấy Ánh trăng sáng chói chiếu vào.
Nàng lẩm bẩm trong mồm Trăng....!Trăng....!ở đây gọi là Nguyệt , U Minh là Minh Nguyệt( Nàng tưởng tượng ra cảnh Chúc Lan để lại chứng cứ.
Chắc chắn muội muỗi biết mình không thể qua nổi đêm nay, Muội muội đã nhân cơ