Lại là một ngày sau khi hạ triều, Cảnh Thịnh cùng thường ngày như nhau đi Phượng Minh cung cấp thái hậu thỉnh an. Đợi sau khi đến Phượng Minh cung Cảnh Thịnh nhìn thấy thái hậu cùng một nam tử nói chuyện phiếm, Cảnh Thịnh đối với hắn cũng không quá nhiều ấn tượng.
Thấy Cảnh Thịnh đến, nam tử vốn cùng thái hậu nói chuyện đứng dậy hành lễ.
"Thần Trương Diệu Dương tham kiến Hoàng Thượng."
Trương Diệu Dương sao? Đúng là mẫu hậu đệ đệ, cậu của trẫm.
Đối với cậu này, Cảnh Thịnh có lẽ ở lúc nhỏ từng gặp, nhưng hơn phân nửa cũng không ấn tượng. Hơn mười năm không gặp bởi vì cái gì hôm nay sẽ xuất hiện ở trong cung chứ.
"Cậu không cần đa lễ." Tiểu hoàng đế cười nói.
"Đúng vậy, hoàng nhi còn nhớ cậu ngươi không?" Thái hậu khó có được gặp được đệ đệ mình, trong lòng cũng là cao hứng.
"Khi đó Hoàng Thượng còn nhỏ nhớ không được cũng đúng là bình thường, nhìn xem, hiện giờ Hoàng Thượng đã trưởng thành, tỷ tỷ cũng già được an ủi." Trương Diệu Dương cười nói.
Cảnh Thịnh cũng là ở một bên cười làm lành.
Ba người lại nói liên miên cằn nhằn hàn huyên trong chốc lát, Cảnh Thịnh lấy cớ công vụ bận rộn rời khỏi, trước khi đi còn thỉnh Trương Diệu Dương ở trong cung dùng bữa, mẫu hậu đã lâu không gặp thân nhân, cũng có thể nhiều hơn bồi nàng.
"Hoàng Thượng quả thật hiểu chuyện tài giỏi không ít." Trương Diệu Dương nhìn bóng dáng Cảnh Thịnh rời khỏi cùng thái hậu nói.
"Hoàng Thượng có thể như hiện giờ như vậy ai gia cũng là an ủi, nhưng mà tất cả những thứ này cũng còn nhờ hoàng hậu công lao. Phải rồi, ngươi như thế nào vào kinh, sao cũng không trước đó nói một tiếng."
"Đệ đệ chỉ là không muốn phiền toái tỷ tỷ, là hôm qua vừa vào hoàng thành." Trương Diệu Dương ánh mắt có chút suy nghĩ.
"Ngươi cũng biết Trương gia cũng chỉ có ngươi tỷ hai người, làm chi cùng ta khách khí." Đối với đệ đệ này thái hậu tóm lại cảm thấy có chút thiệt thòi hắn, lúc trước tiên hoàng đối với Trương Diệu Dương cũng nhiều chỗ ngăn chặn.
Lúc sau tiên hoàng cũng cho hắn thân phận trên danh nghĩa Hầu gia để cho Trương Diệu Dương rời khỏi kinh thành đi Tam Thục, từ biệt này đúng là hơn mười năm.
"Có tỷ tỷ phần này tâm, đệ đệ cũng đã an ủi." Trương Diệu Dương tiếp tục cùng thái hậu nói đến vài năm bên ngoài xảy ra một số việc.
Cảnh Thịnh cũng không quay về Nuôi Tâm Điện mà lại đi Ngưng Hòa cung.
Lúc này Thiều Yên Nhiên đang tính cùng các cung nữ cùng đi ngự hoa viên dạo một chút, vừa vặn gặp hoàng đế.
"Hoàng Thượng sao canh giờ này lại đến Ngưng Hòa cung?" Lúc trước giờ này Cảnh Thịnh hơn phân nửa là ở Phượng Minh cung cùng thái hậu.
"Chỗ mẫu hậu không cần trẫm tiếp khách, hôm nay có khách nhân." Cảnh Thịnh cười nắm tay Thiều Yên Nhiên cùng nàng đi ra Ngưng Hòa cung.
"Khách nhân sao? Là người phương nào?" Thiều Yên Nhiên hỏi.
"Chính là cậu trẫm, đệ đệ mẫu hậu."
"Ngươi là nói Tam Thục Hầu gia sao?" Thiều Yên Nhiên lại biết Trương Diệu Dương!
"Yên Nhiên là thế nào biết được, trái lại trẫm nhớ không ra."
"Thần thiếp cũng là thỉnh thoảng nghe phụ thân nhắc tới, vẫn chưa từng thấy cậu của Hoàng Thượng." Thiều Yên Nhiên cười nói.
"Cậu Trẫm không phải là cậu ngươi sao, tóm lại chỗ mẫu hậu đã có người tiếp khách, như vậy trẫm liền cùng Hoàng hậu nương nương yêu dấu đi dạo ngự hoa viên thế nào? Nếu Yên Nhiên thích ngày khác chúng ta có thể lén ra cung du ngoạn." Cảnh Thịnh ở bên tai Thiều Yên Nhiên bên nhẹ giọng thầm nói.
"Mọi thứ nghe theo Hoàng Thượng sắp xếp." Cảnh Thịnh tính tình hoang dã, quản cũng quản không được, cho nên đối với Cảnh Thịnh như vậy yêu cầu Thiều Yên Nhiên cũng không cự tuyệt hay ngăn cản.
Được Thiều Yên Nhiên đồng ý, Cảnh Thịnh lại là một trận khanh khách cười không ngừng.
Đi mệt mỏi hai người liền ở trong đình ngồi xuống, các cung nữ dâng lên trà bánh cùng các loại hoa quả.
Hai người vẫn là cười cười nói nói bộ dạng chọc đến bên cạnh các cung nữ cũng là che miệng cười một trận không ngừng.
Một cảnh như vậy trùng hợp rơi vào đang muốn rời khỏi hoàng cung đi ngang qua ngự hoa viên Trương Diệu Dương trong mắt. Đối mặt cảnh tượng như vậy Trương Diệu Dương trong mắt chỉ khinh thường, để cho các ngươi nhiều vui vẻ mấy ngày nay đi.
Trương Diệu Dương đã được thái hậu cho phép ở tại kinh thành, cũng an nhà cửa. Xe ngựa hắn vừa hồi phủ đã nghe hạ nhân báo lại nói, Tần thiếu tướng quân đã đến.
Trương Diệu Dương bí hiểm cười, hiện giờ là ngươi chủ động tìm tới cửa sao?
Sau khi Thiều Khang biết được Trương Diệu Dương quay về kinh đã lập tức bôn tới Tần tướng quân phủ, Trương Diệu Dương này không ở Tam Thục hảo hảo trụ hiện giờ trở lại kinh thành làm gì? Đây cũng là chuyện rời khỏi hơn mười năm, lần này quay về kinh không phải chỉ là vì trông thấy thái hậu đơn giản như vậy.
Tần Tử Long cũng là mới vừa nghe nói người nọ trở về, qua không lâu Thiều Khang đã vội vội vàng vàng đi tới Tướng quân phủ thương nghị việc này với hắn.
"Thiều Khang cũng biết được Trương Diệu Dương lần này trở về là có mục đích gì khác."
"Chẳng lẽ Tử Long cũng cho rằng như thế?" Thiều Khang hỏi lại.
"Ngươi ta cũng rõ ràng người này thái độ làm người, hơn mười năm trước hắn sở dĩ phải đi Tam Thục không phải là vì chuyện kia sao? Tiên hoàng sớm đã nhìn ra hắn dã tâm, có điều xem ở thái hậu cũng không đem hắn trị tội, chỉ tước mọi quyền lực của hắn. Hiện giờ hơn mười năm đã qua vốn định rằng hắn đã không có thế lực lại chưa từng nghĩ chút năm qua hắn không phải yên lặng mà là lén mưu đồ."
"Một khi đã như vậy, Tử Long ngươi sớm đã biết người này dã tâm bừng bừng tại sao không cùng thái hậu nói."
"Thái hậu chỉ có như vậy một đệ đệ ruột, nếu không có thiết thực chứng cứ nàng lại làm sao tin Trương Diệu Dương thật sự có không an phận chi tâm. Huống chi người này thật biết diễn trò, nếu không phải như thế ngươi cho là hắn sẽ có mạng mà sống đến ngày hôm nay sao?"
"Nếu là như thế vậy đúng là dưỡng hổ vì hoạn* rồi." Thiều Khang cau mày nói.
*(Nuôi cọp có ngày gặp tai họa).
"Có điều hắn đã không ở trong triều nhiều năm, trong triều thế lực đã tan rã hẳn là sẽ không làm ra đại sự gì." Tần Tử Long an ủi nói.
Thiều Khang lại là lắc đầu.
"Không không không, theo ta thấy kỳ thực hắn sớm đã có chuẩn bị, Từ Đại Tân chết vẫn còn không rõ ràng, ấn theo tình hình hiện giờ nhìn tám phần là đối với hắn bỏ không được can hệ."
"Mặc kệ thế nào ngươi ta cũng phải sớm phòng bị, người này tâm kế thâm hậu, e rằng chuyện này không thể cho thái hậu biết."
"Ngươi là nói việc này phải cùng Hoàng Thượng nói."
Thiều Khang cười cười: "Tiểu hoàng đế vẫn là có chút tài năng, ngươi ta cũng không nên coi thường nàng."
Tần Tử Long cũng là cười: "Không hổ là tiên hoàng đứa con."
Mà lúc này được hai vị đại thần kia khen Tiểu hoàng đế đang vô tư nằm trên đùi Hoàng hậu nương nương, được hoàng hậu hầu