Giải quyết Tần Tử Long vậy kế tiếp đương nhiên là đến Thiều Khang.
Đang ở trong phủ nhàn nhã uống trà Trương Diệu Dương nghe hạ nhân bẩm báo lại khóe miệng hơi giơ lên.
Cảnh Thịnh sau khi hạ triều liền đi Nuôi Tâm Điện, cự tuyệt gặp bất cứ ai. Thiều Khang nhiều lần muốn cầu kiến đều bị cự chi ngoài cửa, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ rời khỏi.
Trong khoảng thời gian ngắn về chuyện Tần tướng quân thông đồng với địch bán nước truyền ra cả hoàng thành, tốc độ lan truyền như vậy không khỏi quá nhanh đi. Kẻ địch càng là nóng vội lại càng dễ dàng lộ ra dấu vết, Cảnh Thịnh đương nhiên sẽ không thật sự cho rằng Tần Tử Long sẽ phản bội Đại Lăng, nhưng Tần Diệp chỉ chứng đối với hắn phi thường bất lợi.
Tần Diệp rốt cuộc đang làm cái gì?
"Hoàng Thượng có hay không ở trong phòng." Thiều Yên Nhiên mang cung nữ đi vào Nuôi Tâm Điện, nghe nói Hoàng Thượng đem mình nhốt ở trong Nuôi Tâm Điện cũng không dùng bữa, ngay sau đó tự mình mang theo chút thức ăn đến tìm nàng.
Về chuyện Tần Tử Long nàng cũng nghe nói, ngay cả chỗ của thái hậu cũng là giận tím mặt.
Chỉ là thái hậu luôn đứng về phía Tần Tử Long cùng Thiều Khang, nhưng lần này thái độ lại đột nhiên tương phản.
"Bẩm Hoàng hậu nương nương, Hoàng Thượng đúng là ở trong phòng." Tiểu Lí Tử cùng Chiêu Nguyệt cũng bị Cảnh Thịnh nhốt ngoài phòng.
"Hoàng Thượng, là thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng mở cửa."
Cảnh Thịnh đang suy nghĩ ngẩn người lại nghe được tiếng của Thiều Yên Nhiên, ai nha, lúc này cũng qua bữa trưa rồi, mình cũng là đói bụng, tuyệt đối không thể làm Yên Nhiên lo lắng.
Ngay sau đó vội vàng đứng dậy mở cửa ra, lại thấy Thiều Yên Nhiên có chút lo lắng nhìn mình.
"Yên Nhiên, trẫm không có việc gì." Hướng tới như bình thường thoải mái cười cười.
Thiều Yên Nhiên lúc này nhìn thấy Cảnh Thịnh mới an tâm, phụ thân nhiều lần muốn cầu kiến Cảnh Thịnh đều bị cự tuyệt, đành phải đến cầu mình. Thiều Yên Nhiên tuy đáp ứng, nhưng chuyện này vẫn là phải nhìn Cảnh Thịnh thái độ.
Để cho cung nữ đem chén dĩa đặt xuống rồi rời khỏi, lúc này trong điện chỉ còn lại có Thiều Yên Nhiên cùng Cảnh Thịnh hai người. Đối với một bàn công văn Cảnh Thịnh cũng là đem chúng bỏ sang một bên.
"Hoàng Thượng là vì chuyện của Tần tướng quân mà lo lắng sao?"
"Về chuyện của Tần Tử Long quả thật quá đột nhiên, trước kia Thái Thiên Hữu cũng đã ở trước mặt trẫm tố cáo Tần Tử Long, khi đó trẫm vẫn chưa để ý tới mà đem Thái Thiên Hữu mắng một trận, mẫu hậu từng nói qua trẫm phải tin Tần Tử Long. Hiện giờ Đại Lăng có thể dựa vào đó là phụ thân ngươi cùng Tần Tử Long." Cảnh Thịnh nói thành thật nhìn Thiều Yên Nhiên.
"Phụ thân cùng Tần tướng quân cũng là phải làm, thân là Đại Lăng thần dân, đương nhiên phải vì quân cố gắng sức lực. Ngay cả như vậy nhưng ưu khuyết điểm cũng không thể cùng chống lại. Nếu Tần tướng quân thật sự làm chuyện này Hoàng Thượng lại quyết định như thế nào?"
"Yên Nhiên cũng cho rằng Tần Tử Long thật sự phản bội Đại Lăng sao?" Tiểu hoàng đế lại nhíu mày.
Thiều Yên Nhiên lắc đầu.
"Này chỉ là một giả thiết, phụ thân đối với Tần tướng quân hiểu rõ, Tần tướng quân chính là người nặng tình nặng nghĩa, lúc tiên hoàng tại vị đã tin tưởng hắn, hắn yên lặng đỡ lấy Đại Lăng nhiều năm như vậy, nếu muốn động thủ làm sao chờ lâu như vậy, thần thiếp chỉ cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc." Thiều Yên Nhiên cũng là nghe Thiều Khang nói.
"Yên Nhiên cũng thấy được kỳ quặc sao? Nhưng Tần Diệp hành động lại là thế nào, nếu Tần Tử Long quả thật oan uổng vậy Tần Diệp mục đích lại là gì? Người hắn vu oan nhưng lại là thân sinh phụ thân của hắn."
Nói đến Tần Diệp hai người đều có chút suy nghĩ.
"Mà nay chỗ mẫu hậu cũng là thái độ khác thường, nàng cho tới nay đều tín nhiệm Tần tướng quân nhưng tại sao lần này lại không tin hắn." Cảnh Thịnh đối với thái hậu chuyển biến cũng là nghi hoặc.
"Ở trong triều đình này không có cái gọi hoàn toàn tín nhiệm." Thiều Yên Nhiên nói.
Hai người trầm mặc không lên tiếng.
Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao Cảnh Thịnh không muốn làm hoàng đế, ở địa vị cao không một bằng hữu, ngươi sẽ luôn hoài nghi người tiếp cận ngươi có hay không dụng tâm kín đáo, lại sợ công cao đắp chủ có một ngày phản chiến.
Cảnh Thịnh nắm tay Thiều Yên Nhiên thật chặt.
"Mặt kệ chuyện gì xảy ra, ta cũng đều tin tưởng ngươi, tin vô điều kiện."
Thiều Yên Nhiên cười nhìn Cảnh Thịnh, nghiêng người ở trên mặt nàng hôn một cái.
"Mặt kệ xảy ra chuyện gì ta đều ở bên cạnh ngươi, sẽ không rời bỏ."
Cảnh Thịnh có loại dự cảm, tương lai phải đối mặt chính là một trận cực đại âm mưu. Nhưng chỉ cần Yên Nhiên ở bên cạnh mình, như vậy lại có gì phải sợ hãi.
Mị Hương Lầu gian phòng lầu hai, Tần Diệp một người uống rượu. Hiện giờ phụ thân bị áp bỏ tù, cả binh quyền cũng rơi vào tay mình, vốn hẳn là nên vui vẻ, nhưng tại sao trong lòng khó chịu như vậy.
Cửa lại bị mở ra, một thân bạch bào Trương Diệu Dương cười đi đến.
"Chúc mừng Tần tướng quân, hiện giờ đã là toại nguyện a."
Tần Diệp suy nghĩ không thèm nhìn người trước mắt, tiếp tục một ly rồi một ly uống rượu.
Trương Diệu Dương cũng không tức giận.
"Tần tướng quân không cần tự trách, phụ thân ngươi trăm đắng ngàn cay vì Cảnh gia thủ tốt giang sơn này, nhưng Cảnh gia lại như thế nào đối xử với ngươi. Phụ thân ngươi nhìn không rõ cũng đã đành, ngay cả ngươi còn nhìn không rõ ràng sao? Hiện giờ Cảnh Thịnh Tiểu hoàng đế kia cùng nữ nhân ngươi yêu tình nồng ý mật, lúc này ngươi lại phải ở đây mua say, tội gì chứ. Chỉ cần có quyền lực thứ ngươi mất đi đều đem hết thảy đoạt lại, phụ thân ngươi đương nhiên cũng sẽ bình yên vô sự."
Tần Diệp lười cùng hắn vô nghĩa.
"Chúng ta chẳng qua là quan hệ hợp tác, chuyện ân oán giữa ta cùng với Cảnh Thịnh ngươi đáp ứng với ta phải để ta cùng hắn giải quyết, ngươi cũng đừng quên."
"Ta chỉ là muốn giúp Tần tướng quân ra phần lực thôi, chỉ cần Tần tướng quân không phá hư kế hoạch của ta đầu của Cảnh Thịnh chính là của ngươi."
Tần Diệp vỗ trán: "Tốt xấu gì hắn cũng là của ngươi thân cháu, không ngờ ngươi còn muốn đưa hắn vào chỗ chết."
"Ai bảo hắn là con trai của Cảnh Dật, Cảnh Dật thiếu ta thì phải đến đòi hắn, còn Đại Lăng giang sơn này đương nhiên cũng là vật trong bàn tay của ta. Đến lúc đó Tần tướng quân đã có thể cùng ta cùng ngồi cùng ăn, chẳng phải rất vui vẻ sao?"
Tần Diệp cười nhạo: "Đối với giang sơn này ta cũng không có hứng thú, ta chỉ cần Thiều Yên Nhiên."
"Ha ha ha, mỗi người một chí hướng."
Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên đang sắp đi ngủ, Tiểu Lí Tử vội vàng chạy vào Ngưng Hòa cung, như có thiên đại việc gấp.
"Hoàng Thượng, không tốt." Ở trước mặt Cảnh Thịnh quỳ xuống nói.
"Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Thịnh hỏi.
"Là Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân đang trên đường hồi phủ bị thích khách ám sát, đang rất nguy kịch." Tiểu Lí Tử một đường chạy tới đầu đầy mồ hôi.
"Là phụ thân" Sau khi Thiều Yên Nhiên nghe xong chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh trắng xóa, là phụ thân gặp chuyện.
Cảnh Thịnh cũng là khiếp sợ: "Nhanh, mau mời thái y đi phủ Thừa tướng."
Lại vội vàng đỡ lung lay sắp đổ Thiều Yên Nhiên nói: "Yên Nhiên chớ lo lắng, chúng ta lập tức đi phủ Thừa tướng."
Chờ lúc đám người hoàng đế đi vào phủ Thừa tướng, phủ Thừa tướng sớm đã tan nát.
Tống thái y trước một bước theo tới, thấy hoàng đế đến đang muốn hành lễ.
"Thái y cứu người quan trọng hơn."
Thiều Yên Nhiên nhìn thấy phụ thân mình sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, bên cạnh đống y sam đầy máu, không khỏi bắt đầu hơi run rẩy. Mẫu thân ở lúc nàng còn rất nhỏ đã bệnh chết, mình cùng tỷ tỷ là phụ thân một tay nuôi lớn, Thiều Khang phân lượng ở trong lòng Thiều Yên Nhiên cũng có thể tưởng tượng.
Cảnh Thịnh biết Thiều Yên Nhiên tâm tình nhưng lại không biết như thế nào an ủi, chỉ có thể ôm thật chặt Thiều Yên Nhiên thân thể đang run rẩy, một mặt dặn dò thái y nhất định phải chữa khỏi cho Thiều Khang.
Trải qua một phen cứu chữa, Thiều Khang cuối cùng từ đường chết được kéo trở về.
Tống thái y lau trên trán mồ hôi.
"Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương yên tâm, Thừa tướng đại nhân đã thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là vết thương khá nặng, nhất thời Thừa tướng đại nhân còn chưa có thể thanh tỉnh."
Cảnh Thịnh cùng Thiều Yên Nhiên rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhởm:
"Làm phiền thái y."
"Đây là thần nên làm."
Đang êm đẹp tại sao sẽ có thích khách, đương triều Thừa tướng gặp chuyện đúng là đại sự, Cảnh Thịnh muốn tự điều tra cái chuyện kỳ quặc này.
Thiều Yên Nhiên phải ở lại phủ Thừa tướng chăm sóc Thiều Khang, Cảnh Thịnh phái thân binh 24 giờ nghiêm mật bảo vệ Thừa tướng cùng hoàng hậu an toàn.
Ngày ấy Thiều Khang cưỡi xe ngựa ở trên đường hồi phủ, không biết từ đâu lao tới một đám hắc y bịt mặt lập tức hướng về phía xe ngựa, như là có chuẩn bị mà đến.
Hộ vệ Thiều Khang quấn lấy chiến đấu nhưng lo ngại quả bất địch chúng*, cuối cùng Thiều Khang cũng bị trọng thương.
*(Ít người không chống lại số đông).
Nếu không phải vì thị vệ khác trong phủ Thừa tướng nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau mang người ra tới, e rằng hiện tại Thiều Khang cũng đã cùng diêm vương gia chơi cờ rồi.
Hiện tại Thiều Khang bị trọng thương hôn mê, Tần Tử Long lại do tội thông đồng với địch bán nước ở trong ngục, Cảnh Thịnh lại là mất đi hai đại thần quan trọng nhất trong triều.
Sự việc tựa như càng lúc càng phức tạp.
Nhưng ở lúc việc này còn chưa hoàn toàn biết nên như thế nào thì thái hậu bên kia lại để cho Cảnh Thịnh có một vấn đề khó khăn không nhỏ.
"Mẫu hậu ý là nói để cho cậu một lần nữa trở lại trong triều?" Cảnh Thịnh không biết tại sao thái hậu phải nhắc tới chuyện này.
"Hiện giờ Thiều Khang bị trọng thương, Tần Tử Long lại ở trong ngục, triều đình bất ổn cần phải có một người ra mặt ngăn chặn. Huống chi đối với năng lực của Diệu Dương tất nhiên là có thể hóa giải nguy cơ này."
Thái hậu ý là Trương Diệu Dương tốt xấu gì cũng là cậu Cảnh Thịnh là thân nhân, tất nhiên là một người chọn lựa tốt. Hơn nữa ở nhiều năm trước, Trương Diệu Dương ở trong triều địa vị cũng không thua gì Thiều Khang cùng Tần Tử Long, nếu để hắn trở về các đại thần cũng sẽ không có ý kiến.
"Là cậu muốn ngài nói như vậy sao?" Cảnh Thịnh cau mày hỏi.
"Không, hắn cũng không đề cập qua chuyện này, là ai gia tự mình cho rằng như vậy. Nhìn xem ai gia tín nhiệm Tần Tử Long như vậy không ngờ hắn làm ra chuyện như vậy, hiện giờ cũng chỉ có cậu ngươi một người thân, lúc trước là tiên hoàng hiểu lầm cậu ngươi, hắn mới có thể bị đi Tam Thục hiện giờ hắn trở về hơn nữa đối với chuyện trước kia chính là chuyện cũ sẽ bỏ qua, ai gia còn nghĩ nên như thế nào bù đắp cho hắn, hiện nay lại xảy ra chuyện như vậy, ai! Ta không muốn Đại Lăng cơ nghiệp bị hủy ở trên tay của ngươi ta."
"Mẫu hậu nghĩ không khỏi quá mức nghiêm trọng đi, còn chuyện của Tần tướng quân, việc này còn chưa điều tra rõ nguyên nhân không thể kết luận hắn phản chúng ta. Còn cậu, trẫm phải suy nghĩ, dù sao hắn rời khỏi triều đình nhiều năm như vậy đối với trong kinh sự vụ đã không hiểu biết, mặc dù để hắn một lần nữa chủ sự vẫn khó tránh khỏi bị người võ mồm. Huống chi chuyện trong triều trẫm sẽ tự mình giải quyết, mẫu hậu không cần bận tâm." Đối với người cậu này Cảnh Thịnh hiểu biết quá ít, trước kia đều bình an vô sự, tại sao hắn đến sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.
"Một khi đã như vậy, Hoàng Thượng tự mình suy nghĩ đi, ai gia chỉ hy vọng ngươi đừng bạc đãi cậu ngươi."
"Nhi thần hiểu rõ, mẫu hậu cũng nhiều chút nghỉ ngơi, chuyện trong triều này nhi thần sẽ xử lý thỏa đáng." Cảnh Thịnh lại thỉnh an rồi rời đi Phượng Minh cung.
Hiện giờ Cảnh Thịnh quả thật phải một đầu hai lớn, đáng tiếc Thiều Yên Nhiên trở về chăm sóc Thiều Khang không ở bên cạnh mình, hiện giờ ngay cả một người thương lượng đều không có. . Truyện Mỹ Thực
Tại lúc nàng bước nặng nhịp bước trở lại Ngưng Hòa cung phát hiện lúc này Thiều Yên Nhiên lại đang ở đây.
"Yên Nhiên không phải trở về chăm sóc nhạc phụ đại nhân sao?"
"Chỗ Phụ thân có tỷ tỷ, Hoàng Thượng ngươi chớ để lo lắng." Thiều Yên Nhiên đột ngột trở về làm Cảnh Thịnh vốn buồn bực tâm tình tốt lên không ít.
"Nhạc phụ đại nhân hiện tại như thế nào? Có tỉnh không?" Cảnh Thịnh quan tâm hỏi.
"Thần thiếp hồi cung tất nhiên là muốn cùng Hoàng Thượng nói chuyện này." Thiều Yên Nhiên liếc một ánh mắt, các cung nữ cùng thái giám cũng từng người một lui ra.
Ngày hôm sau hoàng đế cùng hoàng hậu đi vào thái hậu Phượng Minh cung, Cảnh Thịnh đáp ứng chuyện hôm qua của thái hậu, đáp ứng để Trương Diệu Dương trở lại triều đình.
Đối với một thay đổi như vậy, có chút ít đại thần đương nhiên là phản đối, nhưng hoàng đế cố ý như thế phản đối nữa cũng chỉ là vô dụng. Có điều một chuyện không ngờ, lần này phản đối kịch liệt nhất lại là Thái Thiên Hữu, hắn thậm chí tại triều lớn tiếng nói thẳng trước đây hoàng chi kì này Trương Diệu Dương đó là kiêng kị nhân vật, tiên hoàng sở dĩ đuổi hắn đi Tam Thục đương nhiên là có tiên hoàng lý do, hiện giờ để hắn trở lại hoàng thành trở lại triều đình không hợp lý.
Cảnh Thịnh nói Thái Thiên Hữu quá mức cổ hủ, việc này đã định không chuyển đổi.
Thái Thiên Hữu đành phải phẫn nộ lắc đầu.
Trương Diệu Dương cũng không nghĩ đến kế hoạch của chính mình sẽ tiến hành thuận lợi như thế, chẳng lẽ quả thật ông trời có mắt. Mình trăm đắng ngàn cay rốt cuộc cũnh sắp thành công. Cảnh Dật, ta nhanh chóng sẽ cầm lại những thứ thuộc về ta.
Trương Diệu Dương từ ngực lấy ra một khối cẩm khăn, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, hắn si ngốc đối với cẩm khăn nói:
"Khanh nhi, nhanh chóng ta sẽ báo thù cho ngươi."
Trong triều đại thần đều là đầu tường cây cỏ*, hiện giờ ai đắc thế đương nhiên liền lấy lòng người đó, hoàng đế ban cho Trương Diệu Dương phủ viện Lạc Thành, tặng lễ đã lập tức nhanh đến.
*(Gió chiều nào theo chiều đó).
Lo ngại Thiều Khang vẫn chưa thanh tỉnh, về Tần Tử Long án kiện cũng vì một việc bị gác lại, Cảnh Thịnh càng muốn tìm ra chân tướng trước mắt cản trở lại càng nhiều.
Trương Diệu Dương trở về còn không đến một tháng trong triều đã có một lực lượng thuộc về hắn, năng lực mạnh thật là khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Kỳ thực những người này đều là Trương Diệu Dương trước kia đã sắp xếp tốt, hắn tài giỏi các loại lợi dụng, giỏi về tâm kế, ngay cả thái hậu cũng cực kỳ tín nhiệm hắn.
Mấy ngày nay Cảnh Thịnh cũng mặc kệ trong triều biến hóa, cả ngày cùng Thiều Yên Nhiên chơi đùa đến hoa viên đi dạo. Hi hi ha ha bộ dạng lại như trở về với trước vậy.
Trong triều lớn nhỏ sự vụ hiện giờ cũng do Trương Diệu Dương một tay xử lý, Cảnh Thịnh sẽ luôn nói:
"Trước có mẫu hậu, nay có cậu, trẫm thật là rất may mắn!"
Hoàng đế vẫn là như trước kia tiêu dao tự tại hoàng đế, kể từ đó, các đại thần ý kiến cũng rất là lớn. Vốn