Khăn hồng nhanh chóng được phủ lên đầu, trong lòng Hạ Ngữ Mạt cảm giác bị lừa càng thêm sâu.
Nàng cảm thấy choáng váng khi bị kẻ khác nắm lấy rồi chuyển hướng bước ra cửa, sau đó lại còn bị đẩy vào trong hỉ kiệu đỏ thắm.
Cỗ kiệu bị nâng lên, lắc lư rồi bắt đầu về phía trước đi.
Hạ Ngữ Mạt ngớ ngẩn được hai phút rồi mới mạnh mẽ kéo xuống khăn hồng trên đầu, đáng chết, nàng đang làm cái gì?
Nhìn quanh bốn phía thì lại phát hiện, cỗ kiệu này căn bản là vì nàng mà “thiết kế tỉ mỉ”– hai bên sườn không có cửa sổ nhỏ, bởi vậy không thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chứ đừng nói chi là muốn tìm bóng hình xinh đẹp của Bích Dao, ngay cả cơ hội quan sát tình hình quân địch cũng không có. Phía trên đỉnh đầu chỉ có một cửa sổ thông gió kích thước khoản chừng bằng một cái đầu người (chém), thế nhưng thân kiệu lại quá cao so với người nàng, cho dù đứng lên cũng không tới. Nàng cũng không có khả năng nhảy lên trên, vạn nhất chìa được cái đầu ra ngoài nhưng sau đó lại bị nghẹt thở mà chết, thì chết kiểu này đúng là quá ngu xuẩn, nàng không muốn. Cuối cùng, cánh cửa kiệu thì bị đóng chặt lại, trừ phi có người từ bên ngoài mở ra bằng không là bản thân nàng bị nhốt trong đây cả đời. Ánh trăng xuyên qua song cửa khiến cho hỉ kiệu tối đen như mực có một chút ánh sáng.
Hạ Ngữ Mạt buồn bực ngồi ở trong một góc.
Nàng đúng là ngu ngốc.
Bóng dáng Tư Đồ Hoàng Vũ hiện lên trong đầu , nàng bây giờ mới hiểu được rằng nàng đã quá mức ỷ lại, khiến cho bản thân mình ngay cả một chút năng lực phản kháng cũng không có. Tại một thế giới xa lạ như vậy, hắn là chỗ dựa duy nhất của nàng. Nàng cho tới bây giờ cũng không có nghĩ tới hắn sẽ không ở bên cạnh nàng. Hắn sủng ái nàng, bao dung nàng, hết thảy đều đã cho nàng thứ tốt nhất. Có lần nàng đã từng cho rằng nàng người hạnh phúc nhất thế giới này.
Nhưng là hiện tại, nàng đã không bên cạnh hắn cũng đã hơn một tháng, chẳng lẽ hắn đều không có nghĩ tới chuyện tìm nàng sao? Hoặc là tìm không được, rồi thì quên mất?
Hạ Ngữ Mạt cứ đứng lên ngồi xuống trong bóng đêm.
Giống như là một tiểu hài tử yếu ớt.
“Thối phu quân, nếu như ngươi không đến, ta sẽ thật sự gả cho tên hỗn đản đó! Cho ngươi hối hận cả đời!”
Nàng hừ hừ nghiến răng nghiến lợi, đem Tư Đồ Hoàng Vũ từ đầu đến chân phỉ nhổ hết mấy lần.
Nhưng là rên rỉ qua đi, vẫn như cũ là một mảng tối tăm hỗn độn, thân thể khẽ đung đưa theo tiết tấu của kiệu, nhưng cũng không có gì đáp lại thanh âm của nàng.
Nàng buồn bã gục đầu xuống, im lặng là vàng.
Lại không biết đã qua bao lâu, cỗ kiệu đột nhiên ngừng lại, sau đó là “ Bịch” một cái, là âm thanh rơi xuống đất.
Chẳng lẽ là đã đến nơi?
Hạ Ngữ Mạt nhanh chóng ngồi dậy cảnh giác, môi cắn đến trắng bệch.
Khăn hồng lại được phủ lên trên đầu, bởi vì nàng không nghĩ lúc bái đường lại nhìn thấy khuôn mặt của Lãnh Diệu Liên.
Nàng chỉ muốn bái đường xong, kiên trì đến lúc động phòng là Bích Dao có thể tự do .
Nàng an ủi chính mình không cần sợ hãi, nhưng bàn tay nhỏ bé bởi vì uất ức mà không ngừng run rẫy.
Bất thình lình, cửa kiệu bị đá văng một cái.
Hạ Ngữ Mạt rụt lui vào bên trong, trong lòng thầm oán tên hỗn đản nào lại đón tân nương thô lỗ như vậy.
Sau đó, một bàn tay bạch ngọc chìa ra, vừa lúc dừng lại ngay bên dưới khăn hồng của nàng để cho nàng thấy.
Một bàn tay rất quen thuộc.
Hạ Ngữ Mạt có chút ngây người. Ngay giây phút tiếp theo, bàn tay kia giống như là không