Nam Cung Dữu Hương không nhớ rõ chính mình đã từng trêu chọc trước mặt vị sủng phi này của hoàng đế, mà hiện tại không chỉ là Tuyết phi, còn có các Vương phi khác đều dùng ánh mắt cười nhạo nhìn nàng, làm cho nàng cảm thấy như đang đứng trên đống lửa.
Trước kia, nàng cậy vào quan hệ với thái hoàng Thái Hậu ở trong cung muốn làm gì thì làm, các phi tử đều phải cấp nàng ba phần mặt mũi. Mà hiện tại, bởi vì gièm pha quấn người, thái hoàng Thái Hậu của nàng thấy nàng cũng không còn sủng ái như trước. Nàng mới mồ hôi lạnh chảy ròng ròng mà phát hiện, hiện tại chính mình cái gì cũng không phải, nếu Tư Đồ Hoàng Vũ cũng không nguyện ý để ý nàng, vậy nàng khác gì một quả phụ, cái gì quận chúa, cái gì thân phận cao quý, đều là phù dung sớm nở tối tàn, trước kia hại người vô số, hiện tại chờ xem người chê cười nàng có thể xếp thành một hàng đến ngoài cửa thành.
“Phụ hoàng, xin cho nhi thần dâng lên tâm ý đã chuẩn bị tỉ mỉ!” Nhị hoàng tử đột nhiên đứng lên, hướng về hoàng đế phúc thân, sau đó nhẹ nhàng vung tay, liền có thái giám khom người đi lên, tay cầm một hộp gấm, đặt vào trong tay tổng quản thái giám bên cạnh hoàng đế, lại từ trong tay tổng quản thái giám chuyển tới tay hoàng đế.
Hộp gấm vừa mở ra, một viên dạ minh châu vô cùng lớn bên trong liền trong phút chốc phát ra ánh sáng chói mắt, chiếu sáng cả con ngươi hoàng đế.
“Đây là trân bảo của Đông hải, tượng trưng cho như ý cát tường, hy vọng phụ hoàng yêu mến.” Nhị hoàng tử đắc ý nhìn biểu tình vừa lòng của lão hoàng đế, thứ này hắn đã tốn nhiều công sức đi tìm mới kiếm được một viên phát sáng như vậy, tuyệt đối là châu bảo thế gian hiếm thấy.
Bình thường đều là thái tử là người thứ nhất dâng tặng lễ vật, lần này rốt cục đến phiên hắn, khiến cho hắn như thế nào có thể mà không nắm chắc cơ hội.
“Tốt lắm! Tốt lắm! Lão nhị thật là có tâm” Lão hoàng đế cười gật gật đầu. Mà hắn bên cạnh tuyết phi đối kia viên dạ minh châu lại bày tỏ yêu thích lại làm cho hắn vui mừng, lúc này liền cầm nó nhét vào trong tay Tuyết Phi.
Mỹ nhân cười đáng giá nghìn vàng.
Chỉ cần mỹ nhân vui vẻ, hắn liền vui vẻ.
Mà kế tiếp đó là dựa theo lệ thường, các hoàng tử dựa theo trình tự từ lớn đến nhỏ từng người từng người dâng lên bảo vật của mình, khiến cho phụ hoàng mặt mày hớn hở.
Đến phiên Tư Đồ Hoàng Vũ , ngay cả lão hoàng đế cũng không ôm nhiều hy vọng.
Bởi vì tính tình tiểu tử thối này quái lạ, mỗi một lần đều tùy tiện lôi ra thứ gì đó gửi cho lão. Lúc này đây, hơn phân nửa cũng không có thứ gì là có tâm tư chuẩn bị.
Nhưng là nam tử cả thân cẩm y màu trắng kia chậm rãi đi đến, thời điểm hắn đến chính giữa, hắn đứng thẳng người nghiêm nghị khí tràng tỏa ra làm người ta thần phục, mọi người ở đây đều lâm vào chấn động.
Toàn thân hắn không có trang sức thừa thải gì đó, nhưng lại khiến cho người khác phải đui mù con mắt.
Lão hoàng đế chính là thích khí chất như vậy của hắn, đặc biệt là mặt của hắn, trông cực kỳ giống mẫu thân đã mất của hắn, người nữ nhân duy nhất mà hắn yêu.
Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng phất tay áo, sau đó đột nhiên quỳ xuống, đối với hoàng đế ngổi trên cao quỳ lạy một đại lễ hoàn chỉnh.
Đây là đại lễ chỉ có khi tế thiên, cùng hành hương mới có thể làm được.
Lão hoàng đế chưa từng thấy qua hắn chính thức quỳ lạy như thế, cho dù là khi cùng các hoàng tử khác cùng nhau tham gia nghi thức quỳ lạy, đều đưa ra một bộ mặt thối, muốn