Xem ra, nhị ca vẫn là không chịu nổi rồi.
Tin tức kia tựa như sấm nổ vang ở trong đại sảnh, không khí liền không còn có sinh động.
Lão hoàng đế bất mãn rút lui khỏi yến tiệc, sau đó chúng hoàng tử đều rời tiệc trở về chính mình trong cung của mình.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên lui xuống, tiêu sái hướng ra ngoài điện mà đi.
Trời đã muốn tối đen, chỉ còn ngọn đèn treo mái ngói cung điện mới phát sáng.
“Phu quân!”, đột nhiên một giọng nói có chút thê lương kêu gọi lại hắn.
Nam Cung Dữu Hương không để ý trên đầu châu hoa lủng lẵng, sau đó chạy vội đến, chỉ sợ nếu chậm trễ từng bước, nam tử kia lay động trong gió sẽ hoàn toàn biến mất như trong mộng.
“Ta không phải là phu quân của nàng, chúng ta cũng không là phu thê thật sự, cũng không có lễ phu thê.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.
“Nhưng tiểu hương là thê chàng cưới hỏi đàng hoàng a!” Nam Cung Dữu Hương đau khổ cầu xin.“Chàng sao lại có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ lại ta không nghe thấy không để ý? Ta yêu chàng a!”
“Nhưng là ta không thương nàng, ta ngay từ đầu đã nói qua với nàng, ta không thương nàng, cũng cũng không muốn thú nàng, là nàng lợi dụng quan hệ với thái hoàng Thái Hậu, mới khiến cho phụ hoàng hạ thánh chỉ tứ hôn, bức ta trong vòng ba ngày thú nàng, không phải sao?”
Nam Cung Dữu Hương cứng họng, đúng thật là như vậy nhưng mà nàng nghĩ đến nàng có thể sau khi kết hôn có thể khiến cho hắn hoàn toàn yêu thương chính mình, nhưng là hắn căn bản không cho chính mình cơ hội a!
“Phu quân, chàng nếu còn đang trách ta chuyện của hạ cô nương, ta đây giải thích, về sau, ta nhất định cùng nàng chung sống hoà bình, thật tình đối xử nàng như muội muội! Được chứ?!”
Sớm biết như thế lúc trước hà tất phải làm.
Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên liếc nhìn nàng một cái, sau đó từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho nàng, vốn định sau khi trở về cho người chuyển giao cho nàng, xem ra bây giờ nên làm trước đi.
“Đây là cái gì?” Nam Cung Dữu Hương nhìn chằm chằm hai chữ trên phong thư hoảng sợ thì thào.
Bởi vì hai chữ đen trên giấy trắng kia rõ ràng là hai chữ to “Hưu thư”.
“Phong thư này nàng giữ gìn cẩn thận, nàng nguyện ý một ngày nào đó công bố hậu thế đều có thể. Nếu thế nào một ngày, nàng gặp một nam nhân chân chính yêu thương nàng thì nó hẳn hẳn là sẽ có công dụng”
“Nhưng là ta chỉ yêu duy nhất một người duy nhất là chàng” Nam Cung Dữu Hương thê lương kêu lên.
“Tâm của ta tâm đã không thể chứa đựng người khác.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói.“Bảo trọng.”
Hắn sải bước leo lên ngựa, hai chân kẹp chặt bụng ngựa, sau đó bạch mã tựa như tên rời cung tên bay đi ra ngoài, chỉ để lại cho nữ nhân cả người hoa lệ một hình bóng không thể tới gần.
Nam Cung Dữu Hương hơi giật mình ở trong gió, nước mắt tràn ngập trang dung. Nàng run run mở phong thư kia ra, sau đó rút ra mảnh giấy mỏng manh bên trong.
Bỗng dưng nàng xụi lơ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
Bởi vì, kia trên tờ giấy trắng kia lại có nội dung viết là Nam Cung Dữu Hương hưu Tư Đồ Hoàng Vũ . Mà bên dưới góc phải còn