Một nữ tử mĩ lệ ngồi ở trong đình nghỉ mát, trong tay là một chiếc khăn gấm hồng nhạt, nhìn cảnh đẹp ngoài đình, đào hồng liễu xanh, xinh đẹp như vậy.
Chỉ là trên dung mạo tuyệt sắc kia lại tồn tại một chút tái nhợt, cho dù là cung nữ vì nàng đưa lên nước để giải khát, cũng làm cho nàng cảm thấy khó có thể nuốt xuống, tình trạng thân thể ngày càng sa sút, thân thể của nàng suy yếu giống như bất cứ lúc nào cũng phải rời khỏi thế gian.
“Mẫu phi!” thân ảnh nho nhỏ một bước nhảy dựng tới trước mặt nữ nhân, khiến cho khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng lộ ra ý cười tràn ngập yêu thương.
“Vũ nhi.” Nữ nhân kéo qua cánh tay của tiểu nam hài, đem hắn ôm ngồi ở một bên giường nệm,“Cùng các ca ca chơi đùa vui vẻ sao?” Nữ nhân hỏi.
“Vâng…” Nam hài gật đầu, nhưng là biểu tình còn có điểm chán nản :“Nhưng mà các ca ca tựa hồ không muốn cùng ta chơi, bởi vì mỗi một lần, bọn họ đều đã thua . . . cho nên…” Giong nói hắn càng ngày càng nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nâng lên đến, chống lại nét mặt tươi cười của nữ nhân xinh đẹp:“Nhưng mà mẫu phi, những thứ này đều rất đơn giản , các ca ca là cố ý nhường ta sao?”
“Đúng vậy, các ca ca đều nhường ngươi, ngươi nhỏ như vậy, làm sao có thể thắng được nhiều các ca ca lớn hơn ngươi chứ.” Nữ nhân cười vuốt vuốt mái tóc đen của hắn, trong lòng lại là lặng lẽ thở dài, đứa nhỏ này thiên phú bỉnh dị, người thường khó có thể bì kịp, không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu a.
“Thật vậy chăng?” Vẻ mặt nam hài lại hào hứng trở lại
“Vũ nhi,, ngươi hảo hảo cùng các ca ca ở chung, ngươi xem, các ca ca đều nhường ngươi như vậy, quan tâm ngươi, cho nên, ngươi cũng phải nhường các ca ca của ngươi, phải tôn kính huynh trưởng, biết sao?”
“Vâng, Vũ nhi minh bạch .”
“Thật thông minh.” Nữ nhân mỉm cười, cầm khăn trong tay vì tiểu nam hài lau chùi mồ hôi trên thái dương:“Vũ nhi thích các ca ca của ngươi sao?”
“Thích!” Tiểu nam hài thật mạnh mẽ mà gật đầu.
“Vậy ngươi phải nhớ kỹ, trừ phi đến thời điểm tất yếu, ngươi đều phải hết sức nhường các ca ca của ngươi, vô luận bọn họ làm cái gì, ngươi đều phải tha thứ bọn họ bởi vì bọn họ đều là người thân của ngươi.” Nữ nhân vỗ vỗ tiểu đầu của hắn:“Đáp ứng mẫu phi, cái gì cũng đừng tranh cùng các ca ca, được chứ?”
“Vâng, Vũ nhi nhớ kỹ! Vũ nhi sẽ không cùng các ca ca tranh ! Vũ nhi có một mình mẫu phi là đủ rồi! Vũ nhi không cần cái khác!” Tiểu nam hài cười tựa vào trong lòng nữ nhân, vô cùng thân thiết mà làm nũng.
*********** hoa hoa lệ lệ phân cách tuyến ***********
Con mắt Tư Đồ Hoàng Vũ nhắm lại rồi lại mở.
Trên đài cao kia, bạch cốt âm trầm như kim châm vào mắt hắn, vào tim hắn.
. . . Mẫu phi, đây là “Thân nhân” mà người nói sao?
. . . Mẫu phi, ta đáp ứng người, cái gì cũng đều nhường cho bọn họ, cái gì cũng đều không cùng bọn hắn phân tranh, nhưng là vì sao, bọn họ vẫn là như thế không biết đủ? Vì sao, còn muốn từng bước một đem ta đẩy vào bước đường cùng?
“Thập Tam đệ! Thế nào,?! Phần đại lễ này thực không sai đi!!” Tư Đồ Sương cuồng vọng cười rộ lên, cầm lấy trong taymột thanh tiểu chùy tử (cây búa), chỉ cần đập thật mạnh hướng về hài cốt một búa, bạch cốt kia sẽ gặp lập tức biến phá thành mảnh