“Buồn cười.”
Đôi mắt Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh đến cực điểm.
Chỉ thấy ngón tay khinh động, Thiên Tàm Ti trong nháy mắt liền xuyên qua tử sĩ đang vây quanh, trực tiếp quấn quanh cuộn vải màu vàng, đập vỡ tan tành.
Di chiếu cái quỷ gì, dù cho phụ hoàng đã chêt mà sống lại đứng ở trước mặt hắn, cũng đừng mơ tưởng ra lệnh cho hắn. Tư Đồ Sương muốn đem di cốt của mẫu phi phá hư, như vậy chính mình ngay trước khi hắn phá hư thì sẽ giết chết hắn!
“Kế tiếp, chính là đầu của ngươi. . .” Hắn lạnh lùng nói, ngón tay phi vũ, ra vẻ muốn công kích ngay lập tức.
Tư Đồ Sương hoảng sợ kêu to, thời điểm đang muốn hạ mệnh lệnh cho tất cả mọi người toàn lực công kích, bên dưới truyền đến một mảnh náo động.
Tư Đồ Hoàng Vũ theo tiếng hô nhìn qua đi, chỉ thấy Bích Dao được mở trói nhắm vào cổ của Hạ Cẩm Thần, ánh mắt vô thần màu đen, nàng chỉ có một mục tiêu, đó là giết chết hắn!
Mà Hạ Cẩm Thần hoàn toàn buông tay không phản kháng, tay không lực buông xuống, mặt đã muốn biến đỏ bừng, rõ ràng rất thống khổ, lại còn muốn lộ ra một nụ cười khiến cho người ta thoạt nhìn thực thoải mái.
Vốn, binh lính muốn tiến lên bắt lấy bọn họ đều bị một màn này làm cho sợ ngây người, đây là thế nào ra? Không phải nam nhân muốn cứu nữ nhân sao? Vì sao nữ nhân ngược lại muốn giết nam nhân?
“Thật sự là không cứu được.” Tư Đồ Hoàng Vũ thản nhiên nói, thân mình đã nhẹ nhàng đi xuống bên người Bích Dao, điểm huyệt ngay ót nàng một cái, ngón tay vặn hàm dưới của nàng, đem giải dược trong bình nhỏ đổ vào miệng nàng.
“Bắt lấy hắn! Giết hắn! Chỉ cần bắt lấy Tư Đồ Hoàng Vũ! Trẫm liền phong cho các ngươi vạn hộ ruộng tốt, hoàng kim vạn lượng!!”
Trên cao, Tư Đồ Sương cũng không có nhàn rỗi, hắn rống to, toàn bộ cấm vệ quân liền phấn chấn hẳn lên, hướng về phía nam nhân thoạt nhìn thanh tú đến mức tận cùng mà xông đến.
Mà quân đội đóng sẵn ở cửa thành cũng hùng dũng tiến vào, nơi đó ngoài mặt không chỉ có binh lính của thương vân, còn có tử sĩ mà Vị Ương phái tới, thậm chí ngay cả ám quân kì quốc cũng lặng lẽ trộn lẫn trong đó.
Mục đích của bọn họ chỉ có một, chính là giết chết nam nhân có sức uy hiếp này.
Chỉ cần hắn mất, thương vân liền hoàn toàn như một khối thịt mỡ không có năng lực chống cự, bọn họ còn đang tưởng tượng làm sao có thể ăn như thế nào!
“Khụ, khụ . . . thực xin lỗi. . . khụ khụ. . . cám ơn…” Hạ Cẩm Thần từ trong quỷ môn quan lượm về nửa cái mạng, cả người hắn phía sau đã bị máu tươi của chính mình tẩm ướt, mà vẫn đang bảo vệ Bích Dao bởi vì giải dược quá lượng mà ngất đi.
Cửu Linh quên dặn, chỉ cần một viên nhỏ là được rồi…Kết quả Tư Đồ Hoàng Vũ đem cả bình cho nàng nuốt vào bụng.
“Nhị ca, ngươi không phải đã chiếm được ngôi vị hoàng đế sao? Vì sao còn muốn nhiều như vậy?”
Tư Đồ Hoàng Vũ không muốn đi để ý đám người bọn họ, Thiên Tàm Ti trong tay trái cuốn lấy hai người ngu ngốc trên cửa thành kéo qua, thân mình nhảy lên, liền lại vững vàng đứng ở chỗ vừa rồi cùng Tư Đồ Sương giằng co .
Người nhiều lắm, hắn lười giết.
Chỉ cần giết một người kia, thì mọi vấn đề đều được giải quyết .
“Đáng chết, ! Các ngươi đều là phế vật, ở phía trên! Nhanh lên phía trên!Đem phản tặc này giết chết! Nhanh chút!” Tư Đồ Sương hét lớn, binh lính lập tức theo thang lầu mà leo lên, mà tử sĩ chung quanh hắn cũng hướng Tư Đồ