Khánh minh! Ngươi nếu không tránh ra thì ta liền trực tiếp đánh chết ngươi!
Nam Cung Dữu Hương hung hăng vung roi thẳng đến tiểu thị vệ đáng thương, Khánh Minh mồ hôi ứa lạnh, né tránh đòn tấn công nguy hiểm của nàng. Sáng sớm,gia mới ôm cô nương kia trở về phòng, bây giờ có lẽ vẫn còn đang ngủ,cho dù ăn gan hùm mật gấu,hắn cũng không dám để sư tử mẹ này đi vào,lỡ như quấy rầy nhã hứng của gia,hắn không chết mới lạ
_ Nam Cung quận chúa , hiện tại chưa thể vào được,người để tiểu nhân đi vào thông báo trước cho gia một tiếng có được hay không ?
_Thông báo?! Ngươi muốn vào mật báo cho hồ ly kia chạy trốn phải không ? Bản quận chúa là Vương phi do chính tay bệ hạ định hôn ! Cẩu nô tài nhà ngươi dám ngăn không cho ta vào?!
_Quận chúa mắng rất đúng ! Tiểu nhân chỉ là một cẩu nô tài nhưng tiểu nhân không được phép làm trái lệnh chủ tử phân phó. Khánh minh học theo bộ dáng của Thập Tam Vương gia anh tuấn tiêu sái. (ý là bạn Khánh Minh bạn ý học hỏi công phu da mặt dày như sắt của anh Vương Gia ấy muk )
_ Quận chúa hay là đi tới sương phòng cách vách nghỉ một lát, Cẩu nô tài không còn một chút khí lực,thực sự là không nhận nổi mệnh lệnh này của Quận chúa , cũng như không thể đón nhận phúc khí lớn như vậy .
_Ngươi!
Nam Cung Dữu Hương lại quăng mấy roi tới,đáng tiếc cái tên nô tài chết tiệt kia động tác nhanh nhẹn, roi chỉ tiếp xúc được đến quần áo của hắn sau đó lại mạc danh kì hiệu (kì lạ đến khó hiểu) chỉ chạm được đến không khí.
Tức nhất là thân mình hẹn mọn của hắn lại gắt gao che