_Vũ ca ca!
Trong nháy mắt Nam Cung Dữu Hương lập tức thay đổi thành bộ dáng điềm đạm đáng yêu,
_Tiểu Hương đã đợi Vũ ca ca rất lâu rồi !
Khánh minh âm thầm nhả ra khí,sau đó lui về bên người Tư Đồ Hoàng Vũ. Hắn cố gắng chống đỡ từ nãy giờ,rốt cục đợi được gia của hắn xuất hiện ,hoa hoa lệ lệ cứu một mạng nhỏ của hắn .
_Quận chúa đến Quý phủ có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta sao ? Hắn không biết cố ý hay vô tình tạo ra khoảng cách với quận chúa.
_Chán ghét !Vũ ca ca ,Tiểu hương chính là vì nghe nói đêm qua có một nữ nhân không biết xấu hổ giở trò câu dẫn Vũ ca ca , trong lòng lo lắng nên mới tới đây xem cái nữ nhân không biết xấu hổ kia.
Tránh ở sau cửa,Hạ Ngữ Mạt khóe miệng khẽ giật giật . Bởi vì quần áo còn chưa đem tới nên nàng chỉ có thể không tình nguyện khoác áo của nam nhân kia tạm thời che thân thể lại.. Quần áo của hắn có một mùi hương không giống hương thơm hoa cỏ cũng không phải mùi dong chi tục phấn tầm thường , mà là một mùi hương rất đặc biệt.
Ai, thật là đáng ghen tị! Một người nam nhân so với nàng cư nhiên còn thơm hơn, thật sự là không có thiên lí mà!
Hơn nữa vị hôn thê của hắn lại là quận chúa,xem ra thân phận của hắn thục sự không hề tầm thường.
_Nàng không phải loại nữ nhân không biết xấu hổ.
Bên ngoài truyền tới một thanh âm thanh nhã nhưng cũng có phần thản nhiên kia làm cho Hạ Ngữ Mạt một phen cảm động .
_Nàng là thị thiếp ta mới nạp,bắt đầu từ ngày mai sẽ ở lại tại Vương phủ.
Nhưng mà giây tiếp theo Hạ Ngữ Mạt lại hối