Edit: Nhu Hương
Beta: Tịch Linh
“Ngươi!” Hạ Oánh tức tối, nói không ra lời .
“Ngươi cái gì mà ngươi, tỷ tỷ?” Hạ Ngữ Mạt cười khéo, đẩy nàng ra, dùng ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng: “Ta còn phải cảm tạ tỷ tỷ đây, nếu không phải người cho ta một cơ hội tốt như vậy, ta làm sao có thể trèo lên cành cao làm phượng hoàng? Ngày khác khi ta phát đạt nhất định đem bức họa người và tổ tông thờ phụng, vĩnh viễn ghi khắc đại ân đại đức của người !” (Hương: người ta chưa chết mà đã đòi cúng người ta roài, bà này cũng độc thiệt T__T)
“Ngươi! Ngươi!”
“Ấy còn chưa xong”. Hạ Ngữ Mạt cười rộ lên: “Tỷ tỷ bắt ta quỳ xuống tạ tội, nhưng là Vũ ca ca làm sao lại chịu chứ?” Nàng một bên tự mình buồn nôn, một bên lại giả ra bộ dạng thanh tao : “Ta hiện tại lại là bảo bối yêu quý nhất của Vũ ca ca, chạm vào còn sợ vỡ chứ đừng nói là quỳ, ngươi nói có phải hay không Vũ, ca, ca” thời điểm nói xong ba chữ cuối cùng Hạ Ngữ Mạt cơ hồ tưởng mình tự bóp cổ tay ba trăm lần. Ánh mắt phi thường ngọt ngào nhìn về phía Vũ ca ca, cố ý nhe răng nanh ra một cái, ý tứ là nếu hắn không hợp tác thì hắn nhất định phải chết.
Tư Đồ Hoàng Vũ môi không tự giác nhếch lên. Vật nhỏ này thật sự rất thú vị, một mặt khen tặng nữ nhân này xinh đẹp, một mặt lại lấy nàng so sánh với thanh lâu nữ tử, không chỉ cười nhạo nàng và người trong kỹ viện đức hạnh giống nhau, lại cường điệu chuyện nàng đem vật nhỏ bán vào thanh lâu trái lại còn khiến cho chính mình chiếm được thật nhiều tiện