Edit : Nhu Hương
Qua một tuần trà, lão hồ ly Bạch Ngọc này mới chậm rãi mở miệng nói:”Không biết điện hạ đối với vị tiểu thư nào của Hạ Hầu quý phủ động tâm mà cần ngài phải đích thân tới cầu hôn?” Rõ ràng là biết rồi mà còn hỏi, còn cố ý đem chữ “Hạ Hầu phủ” đặc biệt nhấn mạnh rõ ràng muốn ám chỉ Hạ Ngữ Mạt căn bản không phải là người của quý phủ
“Bạch phu nhân mời ngươi phân biệt rõ ràng một chuyện, ta đến cũng không phải muốn trưng cầu ý kiến của ngươi.” Tư Đồ Hoàng Vũ bạc môi khẽ mở, hai tròng mắt lạnh như băng cũng mở ra, trong phạm vi mấy trượng độ ấm đều giảm xuống bội phần: “Ta chỉ là tới thông tri các ngươi một tiếng từ nay về sau nàng” ngón tay chỉ người bên cạnh đang vặn vẹo, rất không an phận “Hạ Ngữ Mạt là người của ta, mặc dù là ngươi là người của Hạ Hầu phủ muốn động tới nàng trước hết cũng phải suy nghĩ cẩn thận” chỉ một câu liền đem toàn bộ sự chuẩn bị của Bạch Ngọc trả lại.
Mặc dù nàng viện cớ giải thích rằng Hạ Ngữ Mạt không phải người của Hạ Hầu phủ thì nàng cũng đã xem nhẹ một vấn đề là đã người Thập Tam điện hạ muốn thú thì không cần là một thiên kim. Cho dù Hạ Ngữ Mạt chỉ là một tỳ nữ hèn mọn mà hắn đã muốn thì nàng như thế nào có thể nói không cho?
“Đó là đương nhiên.” Bạch Ngọc đổ mồ hôi lạnh, mà Thập Tam điện hạ này bên trong phát ra lãnh khí mãnh liệt làm cho nàng gần như hít thở không thông: “Nhưng là gả nữ nhi cũng là một đại sự, lão gia bên ngoài luyện binh còn chưa trở về, thiếp thân cũng không làm chủ được”. Hạ Ngữ Mạt khóe miệng muốn co giật, mới vừa rồi còn rũ bỏ quan hệ hai bên, hiện tại lại giống như bọ chét bay qua bay lại một mực kêu hăng hái nữ nhi
” Đối với một dưỡng nữ, Hạ Minh Triệu hẳn là không cần quan tâm.” Tư Đồ Hoàng Vũ vẻ mặt cự tuyệt làm cho Bạch Ngọc tự nhiên rùng mình, cái ánh mắt lạnh thấu xương kia giống như một đao nhọn đâm sâu vào ngực nàng, những cái cớ hoàn mỹ của nàng trước mặt hắn dường như đều là trò hề nho nhỏ mà ngay cả phối hợp diễn một chút hắn cũng cảm thấy lôi thôi.
“Đúng đúng nhưng mà cũng phải chuẩn bị đồ cưới cùng của hồi môn, đã gả vào Thập Tam Vương phủ dù như thế nào cũng phải làm đúng lễ nghi”
Tư Đồ Hoàng Vũ miễn cưỡng cắt đứt lời nàng: “Vật nhỏ chỉ là gả đi làm thị thiếp, không cần hao tốn nhiều tâm sức như vậy.”
“Thị, thị thiếp?!”
Cái này từ này lập tức làm Bạch Ngọc thất thần. Chỉ vì thú một thị thiếp?! Địa vị của thị thiếp chỉ tốt hơn người hầu một chút, ngay cả trắc Phi cũng không bằng chứ đừng nói chi là chính Vương phi.
“Thập Tam điện hạ hao tốn tâm sức tự mình đến quý phủ cầu hôn chỉ là vì muốn thú tiểu nha đầu này làm thị thiếp?!” Cái này giống như đang chế nhạo hắn mà không có chút sơ hở nào.
“Thái Hoàng Thái Hậu ý chỉ đến!”
Đột nhiên một người có giọng nói giống như vịt từ bên ngoài vội vàng chạy tới nhảy bổ xuống dưới chân Tư Đồ Hoàng Vũ, tất cung tất kính dâng lên một cuộn vải màu hoàng kim: “Thái hoàng Thái Hậu nói, thỉnh điện hạ sau khi đọc xong ý chỉ liền tới Tử Thanh Cung.”Chương 37: Lưu lại
Nghe được câu nói đó có mấy người đồng thời thở dài nhẹ nhõm.
Hạ Ngữ Mạt đã ghi nhớ mấy người này trong lòng, mấy người đã không để cho thân thể này được sống yên thân thì nàng cũng không dễ dàng buông tha cho bọn họ.
Các nàng muốn đùa thì nàng bồi các nàng đùa. Chỉ cần bọn họ ra tay trước!
Tốc độ thay đổi rất nhanh
Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi, ánh mắt cũng nheo lại, độ nguy hiểm quanh thân tản ra xung quanh như một đợt lãnh khí mạnh mẽ. Toàn bộ mọi người như bị sát khí làm cho sợ hãi không thể động đậy, mà cũng chỉ có một chỗ là may mắn không bị ảnh hưởng chính là vị trí bên cạnh hắn, giống như có kết giới ngăn cách, bên ngoài là băng thiên tuyết địa, còn bên trong quả thực là một mảng xuân về hoa nở, vui vẻ ấm áp: “Viết cái gì? Ta muốn xem ta muốn xem ~” Hạ Ngữ Mạt, người duy nhất chiếm được vị trí kia, hồn nhiên không biết mọi người ghen tị muốn chết. Tâm tình nàng đang vui vẻ, ngó đầu nhìn vào miếng vải màu hoàng kim kia, sau đó lập tức thay đổi thành 囧. Đây chính là văn tự nòng nọc, biểu tình nàng lập tức trở thành kinh hãi, nàng một đêm xuyên qua lại biến thành một người thất học!
“Khánh Minh đưa tiểu thư hồi phủ”. Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng kề sát vào cái đầu nho nhỏ kia, lời nói đang đằng đằng sát khí chuyển tới nàng lại biến thành vạn phần ôn nhu: “Ta có chút chuyện cần rời đi ba ngày”.
“Ba ngày?! Ta làm sao bây giờ?” Hạ Ngữ Mạt không nghĩ tới hắn phải rời đi nhanh như vậy.
“Khánh Minh sẽ chiếu cố nàng thật tốt, không có mệnh lệnh của ta ai cũng không dám động ngươi”. Hắn nhẹ nhàng nhấn mạnh vài chữ cuối cùng kia nhưng lại làm cho nhân tâm kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. (Hương:bắt đầu từ đoạn này sẽ chuyển cách xưng hô của anh Vũ với chị Mạt từ “ngươi” thành “nàng” vì thấy anh ấy