Oanh!!
Lúc này đây không hề có tiếng vang của bàn tay tát vào hai má mà chỉ có tiếng của thân thể mạnh mẽ rơi xuống đất. Tiếp theo đó là tiếng của một người nào đó trầm trầm đục đục như muốn nói gì nhưng lại trở nên yếu ớt rồi tắt nghẽn.
“Tiểu thư!!”
Tiếng kêu này không phải của Sương Nhi mà là của đám thị nữ mà Hạ Oánh mang đến.
Vừa mới rồi, Hạ Ngữ Mạt đột nhiên bắt được cánh tay Hạ Oánh đang tát đến mặt nàng, sau đó xoay người quảng nàng qua vai một cách tàn nhẫn. Thân thể Hạ Oánh bị quăng lên không trung, sau đó nện xuống sàn nhà. (OOoops, [email protected][email protected]|||)
Một đại tiểu thư được nuông chiều từ bé làm sao có thể chịu được đả kích nặng nề như vậy, toàn bộ thân thể cơ hồ xụi lơ trên mặt đất, không thể động đậy.
Bốn thị nữ thấy thế, lập tức muốn chạy lên phía trước nhưng bị Khánh Minh trừng mắt nhìn làm cho khiếp sợ không dám tiến lên, lợi dụng người khác không thấy, hắn trong nháy mắt tiến tới phía sau bốn người đánh ngất đi (Hg: chỗ này tớ ché[email protected][email protected])
Tiểu Vương phi đại nhân đang làm việc, làm sao có thể để người khác quấy rầy.
Trong thâm tâm Khánh Minh đã đem địa vị của Hạ Ngữ Mạt ngang bằng với địa vị của điện hạ.
Thông minh mà không mấ đi khí phách vương giả, nữ tử này bất tri bất giác đã thu phục được lòng người.
“Tỷ tỷ ngươi không có chuyện chứ? Vừa rồi tay muội muội trơn trợt, không cẩn thận lỡ ném tỷ tỷ, ngươi sẽ không trách ta chứ?!”.
Hạ Ngữ Mạt ngồi xổm bên cạnh Hạ Oánh, thay nàng vén đám tóc đen tán loạn trên mặt, ý cười vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là kia đôi mắt thâm đen kia vẫn lộ ra một ít lãnh ý.
Bên cạnh lão quản gia cùng hạ nhân xung quanh sớm đã há hốc miệng ngây ngốc, ai cũng không dám tiến lên hỗ trợ, cũng không biết nên giúp ai.
“Tỷ tỷ ngươi sao lại không nói lời nào?” Hạ Ngữ Mạt cười cười, ngón tay nàng nâng đầu Hạ Oánh từ dưới đất lên.
Miệng Hạ Oánh mở ra định nói gì, bất quá một chữ cũng nói không ra.
“Tỷ tỷ ngươi nói cái gì? Muội muội nghe không rõ”. Hạ Ngữ Mạt