Đêm tối như mực.
Hạ Ngữ Mạt đang nằm ở trong một căn phòng sạch sẽ rộng rãi, ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vừa rồi, nơi tâm tối nhất trong đáy lòng nàng đã bị một cái tát của Hạ Oánh làm bật ra. Nàng đã từng là một cô gái sống lăn lộn ngay giữa đống rác, nàng vì một chút thức ăn mà bị người ta đánh cho gần chết. Nàng cũng đã từng là một kẻ ăn mày hèn mọn, vì sinh tồn không tiếc cắn vỏ cây sống. Người con gái đó vốn nàng đã muốn quên đi nhưng vừa rồi Hạ Oánh lại dùng cái thái độ cao cao thượng thượng nhìn xuống đánh chửi. Thời khắc ấy, nàng hoảng hốt vì như thấy được người đàn bà đã dùng giày cao gót đâm vào bàn tay nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt của cả hai đều hung ác, vô cùng giống nhau làm cho nàng mất ý chí. Nàng sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ ở Phúc Lợi viện. Cái nơi có tên đẹp đẽ như vậy lại là một cơn ác mộng, không biết bao nhiêu cô nhi bị thế giới bỏ rơi nơi ấy. Nàng thậm chí còn không biết chính mình trưởng thành như thế nào. Đến năm tuổi tâm linh còn nhỏ của nàng ngày đêm đã bị tàn phá. Nàng nghĩ đến nàng đã chết, nhưng lại trốn thoát được nơi hắc ám kia, rồi nàng lại ẩn nhẫn ngày ngày sống dưới đáy xã hội, những chuyện như vậy đối với tầng bọn họ mà nói quả thực chính là cơm bữa. Hạ Ngữ Mạt thở dài, nếu không phải vừa rồi Bạch Ngọc xuất hiện đúng lúc, nàng cũng không biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Hạ Oánh đã bị đưa trở về phòng, thần trí cũng trở nên điên loạn, ngay sau đó không biết bao nhiêu danh y nhanh