“Phu quân, ta muốn nói cho chàng một việc”.
Hạ Ngữ Mạt tư tiền tưởng hậu (tự cân nhắc trước sau) vẫn quyết định đem chuyện tình chính mình nói cho hắn biết: “Nhưng chàng không thể coi ta như người điên”. Nàng con mắt nàng giống tiểu ngạ lang (con sói đói) nhìn hắn chằm chằm, lo sợ bỏ sót một chút phản ứng của hắn.
“Nếu nàng không muốn nói, không cần cưỡng cầu”. Nếu như hắn muốn biết thì có thể dùng nhiều phương pháp khác nhau, thậm chí so với chuyện nàng biết còn có thể tỉ mỉ hơn.
Tư Đồ Hoàng Vũ cười, đem Hạ Ngữ Mạt một lần nữa ôm vào trong lòng, thân thể bé nhỏ kia giống như làm từ nước, ấm áp mềm mại, sờ vào thập phần thoải mái.
“Ta không phải nói đùa !”
Thấy hắn hiền hoà như vậy, hơn nữa thái độ lại không hề tò mò, Hạ Ngữ Mạt ngược lại mất hứng trước, giãy dụa thoát khỏi vòng tay hắn, hai má phồng lên như hai quả cầu, giận giữ nói: “Ta rất nghiêm túc ! Cho dù không muốn nghe !”
“Ta rất muốn nghe, vật nhỏ”. Tư Đồ Hoàng Vũ buồn cười, vuốt vuốt mấy nếp nhăn trên trán nàng: “Ta muốn biết tất cả mọi chuyện về nàng. Chỉ là sợ nàng sẽ không vui mới không miễn cưỡng”.
Hạ Ngữ Mạt nhìn chằm chằm vào con mắt xinh đẹp của hắn cả nửa ngày cũng không có thấy hắn đùa giỡn mới chậm rãi mở miệng: “Ta không phải là người của thế giới này, chàng tin sao?”
Tư Đồ Hoàng Vũ ngẩn người, ngay sau đó mỉm cười: “Tin”.
“Ta từ một không gian khác mà đến. Vì cứu một con mèo không cẩn thận gặp sự cố chết đi, khi tỉnh lại linh hồn đã bám vào thể xác này, chàng tin sao?”
“Tin”.
Lúc này đây, ngay cả do dự cũng không có .
Trả lời sảng khoái như vậy, Hạ Ngữ Mạt không khỏi nghi ngờ, nhìn thẳng vào hai tròng mắt hắn: “Chàng không cho là ta đang nói năng không bình thường?”
Tư Đồ Hoàng Vũ xoa bóp hai má của nàng,