Hạ Ngữ Mạt mở ra ba lớp vải bọc bên ngoài, đem ra hai bình thủy tinh bên trong có chứa bột phấn thật mịn, mà cái gương nhỏ hiện ra rõ nét hình người ngược ở bên trong. Chân dung Tư Đồ Hoàng Vũ hiện lên trong gương vẫn như cũ rất đẹp chỉ là thần sắc có chút kinh ngạc.
Hắn chỉ đoán đến một nửa cũng không đoán được là còn có thứ đồ này.
“Ta không biết này đó là làm cái gì dùng là” Hạ Ngữ Mạt lắc lắc cái bình nhỏ trong tay lại nhìn xem chiếc gương: “nhưng ở nơi này mọi người có thể chế tác ra thủy tinh?”
“Thủy tinh?” khẩu khí hắn rõ ràng là thuật ngữ xa lạ.
Hạ Ngữ Mạt khóe miệng co rút, chẳng lẽ cũng có người giống nàng xuyên không đến đây?
“Tuy rằng ta không biết thủy tinh nhưng ta biết thứ này”. Tư Đồ Hoàng Vũ nhẹ nhàng vuốt đầu nàng, sau đó giống như ảo thuật dưới chân giường lấy ra một cái cái hộp nhỏ hai tầng, thế nhưng bên trong toàn bộ đều là bột phấn: màu trắng tở tầng dưới, màu hồng nhạt ở tầng trên, so với số lượng trong hai bình trong tay Hạ Ngữ Mạt còn hơn rất nhiều lần.
“A a! Chàng làm sao có thể có?! Hơn nữa làm sao lại nhiều như vậy?!!” Nàng trừng mắt, chẳng lẽ thứ đồ này lại dễ dàng có được như vậy sao, vậy mà trước kia còn ra vẻ bí ẩn để làm chi
“Đây là ta cố ý chuẩn bị cho nàng”
Thứ này đối với Tây Vực, thậm chí toàn bộ thiên hạ mà nói đều là hai thứ vô cùng trân quý, ngay từ lúc đầu khi nhìn thấy nàng thì đã bắt tay vào tìm kiếm . Chính là sợ không đủ dùng nên dường như toàn bộ số lượng Tây Vực đều mang tới cho nên mới có nhiều như vậy.
Tư Đồ Hoàng Vũ đương nhiên sẽ không nói cho nàng mà hắn cũng lười nói.
“Người đâu, chuẩn bị nước ấm, bổn vương muốn tắm rửa”. Hắn tùy ý gọi nhẹ