Đợi thái giám đi rồi, Tư Đồ Hoàng Vũ cùng Nam Cung Dữu Hương liền bị ‘hạ lệnh trục khách’. Sắc mặt Hạ Cẩm Thần đã khó coi nay còn khó coi hơn, Hạ Minh Triệu lại càng tức giận, nét mặt già nua tái nhợt.
Đương nhiên Hạ Oánh thì vui vẻ, Bạch Ngọc mỉm cười, Nam Cung Dữu Hương lại đắc ý .
Phần đại lễ này là nàng bỏ ra nhiều công sức chuẩn bị .
Nàng phải khiến trước mặt người đã chết kia Vũ ca ca cũng không có cách nào cãi lại hoàng lệnh. Nàng muốn cho cái kia nha đầu biết rằng nàng vĩnh viễn đấu không lại mình!
Đương nhiên nếu nàng (NCDH) biết cái người mà nàng dùng hết thủ đoạn để đối phó một cọng tóc cũng hề không bị tổn hại mà còn vừa mới đứng sát bên cạnh nàng nhất định sẽ bị tức đến chết.
“Phu quân làm sao bây giờ, ta không có nơi nào để hạ táng” . Giờ phút này Hạ Ngữ Mạt đội một cái mũ dành cho tùy tùng bị lão Hạ tướng quân không thương tiếc đuổi đi ra.
“Cái đó chẳng qua là hai cái xác chết nào đó trong bãi tha ma, không phải nàng”. Tư Đồ Hoàng Vũ nhíu mày, không thích nàng đem mình so sánh với cái thứ trong quan tài.
Hắn đi đến trước xe ngựa, một phát ôm lấy nàng sau đó khom người chui vào trong.
“Phu quân ta bây giờ là nam nhân. Chàng không thể cứ như vậy mà ôm ta!!” Cái miệng nhỏ nhắn Hạ Ngữ Mạt một khắc cũng không yên tĩnh. Tư Đồ Hoàng Vũ lạnh lùng kéo mặt nạ dịch dung của nàng ra, không những vậy còn có tự ý dán vào khóe môi làm cho hắn chướng mắt. Hồi lâu, tiểu hồ tử cuối cùng cũng im lặng. Cái đầu bánh bao của nàng muốn bao nhiêu xấu có bấy nhiêu. Nhìn tóc nàng rũ xuống nước thác nước Tư Đồ Hoàng Vũ mới vừa lòng bắt đầu lột bỏ y phục của nàng.
“Phu quân không thể đùa sẽ bị xóc xe!” Hạ Ngữ Mạt muốn ngăn cản: “bây giờ là ban ngày sẽ rất mất mặt”.
“Xóc xe?” Tư Đồ Hoàng Vũ ngây cả người, tuy rằng không hiểu lắm nhưng là theo nàng khuôn mặt nhỏ nhắn thượng cũng có thể đoán ra một hai. Khóe môi gợi lên, động tác trên tay cũng vẫn không ngừng