Đêm thật lạnh, Thập Tam Vương phủ đã treo đầy hồng trướng (màn), đèn lồng, hỉ tự dán đầy trên cửa sổ. Chẳng qua là không khí lại trầm buồn, thế nào cũng cãm thấy đây như là một tòa quỷ ốc được trang trí bằng màu đỏ, quỷ dị dọa người.
Hạ Ngữ Mạt đang ngủ trên giường thì trở mình một cái, bên cạnh không biết từ khi nào đã không còn nhiệt độ cơ thể của Tư Đồ Hoàng Vũ, tay nàng không tự giác đem chăn bông quấn lấy chặt hơn.
“Gia, người gia muốn, ta đã mang đến .”
Trong mật thất, áo trắng tựa như gấm, Tư Đồ Hoàng Vũ nhìn qua một loạt hắc y nữ tử, không nhiều không ít, vừa đúng mười tám người, hơn nữa người nào người nấy đều có dáng người nóng bỏng, xinh đẹp như hoa. Hắn vừa lòng gật gật đầu, mới xoay người sắt bén nhìn về phía Khánh Minh:“Thân phận an bài tốt chứ?”
“Toàn bộ đều được an bài ổn thỏa, tất cả đều là tiểu thư khuê các, nhìn không ra sơ hở.”
“Tốt lắm.”, Tư Đồ Hoàng Vũ không tiếc tặng cho hắn một ánh mắt tán thưởng
Khánh Minh nhận được ánh mắt này, vui đến nở hoa, sung sướng chuyển hướng về phía mười tám mỹ nhân mà nói:“Các ngươi đều biết kế tiếp phải làm cái gì?”
“Dạ! Bảo hộ Vương phi!” Đều nhịp, trong ánh mắt lộ ra sự bình tĩnh cùng với sắc bén mà ảnh vệ nên có: “Còn phải tuyệt đối trung thành với chủ tử”.
“Này, này!! Nào có tiểu thư khuê các là bộ dáng này ?!” Khánh Minh híp mắt làm ra bộ dạng giáo huấn: “Hiện tại chuyển ám vi minh (chuyển từ tối ra sáng), ngụy trang cơ bản nhất cần phải có!”
“Dạ, nhóm thiếp thân đã rõ.”
Mới vừa rồi đám người kia mặt không chút có một chút biểu cảm mà bây giờ lại thành một đám nữ tử nũng nịu muốn chảy ra nước. Mười tám cặp mắt nhìn chằm chằm vào Khánh Minh khiến hắn lạnh cả sống lưng, da đầu run lên. Hiểu được là ‘gậy ông