Hoàng cung náo nhiệt lạ thường, kinh thành cũng náo nhiệt vô cùng.
Thập Tam điện hạ đại hôn, hoàng đế bệ hạ ban ân đại xá ba ngày, cả nước cùng vui.
Hạ Cẩm Thần rời bộ binh, cô độc ưu sầu, mang theo tro cốt Hạ Ngữ Mạt đi Linh Sơn.
Mà thời điểm Hạ Ngữ Mạt từ trong mơ tỉnh lại nhiệt độ cơ thể lưu lại bên gối đã lạnh ngắt.
Nàng choàng thêm áo, đẩy cửa phòng, thấy mình đã ở trong một cái biệt viện xa lạ, Đình Thai Lâu Các, chằng chịt có hứng thú, chỉ là không có bóng dáng Tư Đồ Hoàng Vũ.
Hôm nay là ngày đại hôn của hắn.
Đôi mắt nàng nhất thời ủ rũ, cuối xuống giống như đà điểu vùi đầu vào ngực, tuy rằng biết hắn làm việc đó là có mục đích, chỉ là không thể ngăn được nỗi chua xót lan tràn trong lòng. Cho dù có làm một cách hời hợt qua loa như thế nào, nhưng bất cứ cô gái nào cũng mong chờ nghi thức thần thánh này, a chính mình còn chưa có làm sao mà muốn người khác đoạt trước. Càng nghĩ càng không có thiên lý, con mắt cay cay, cái mũi nhỏ bất giác cảm thấy nghẹn ngào.
“Tiểu thư! Cô đừng khóc a!”
Đột nhiên bên cạnh truyền đến một âm thanh quen thuộc, Hạ Ngữ Mạt tội nghiệp quay đầu, liền thấy Sương Nhi lo lắng cộng thêm con mắt kinh diễm.
“Tiểu, tiểu thư, người thật đẹp”. Tiểu nha đầu hoàn toàn bị kinh sợ, cho dù Khánh Minh đã báo trước cho nàng chuyện khuôn mặt của tiểu thư đã thay đổi nhưng cũng không hề nghĩ đến diện mạo lại như tiên nữ thế này.
“Xú nha đầu, lúc này rồi mà còn đùa giỡn ta!” Hạ Ngữ Mạt lau khô nước mắt, muốn cười nhưng lại nở một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
“Tiểu thư, điện hạ thấy cô ngủ thực sâu, cho nên mới không đánh thức cô. Điện hạ nói người đi một hồi sẽ trở về ngay.” Sương Nhi vội vàng chạy đến bên nàng, khuôn mặt ân cần an ủi nói:“Điện hạ để cho con tới hầu hạ cô, sợ cô miên man suy nghĩ.”
“Ta nào có suy nghĩ miên man!” Hạ Ngữ Mạt quyệt miệng phản bác, nhưng bốn chữ ‘miên man suy nghĩ’ lại hiện ra trên mặt, Sương Nhi cố ý muốn xem nhẹ cũng không được.
“Tiểu thư, những người đó đối với cô như vậy bất nhân bất nghĩa, điện hạ nhất định sẽ giáo huấn bọn họ !” Sương Nhi nắm chặt tiểu quyền, vẻ mặt giận dữ,“Tiểu thư yên tâm ở trong phòng chờ, điện hạ nói chuyện giữ lời, việc xong rồi, tự nhiên sẽ trở lại!”
Hạ Ngữ Mạt mím môi, từ chối cho ý kiến.
Mặc cho Sương Nhi đem nàng trở về phòng, trong lòng thấp thỏm không yên nhưng lại không dám biểu lộ ra ngoài.
Cùng có thể trì liên liên nhóm liên. Hắn là đi kết hôn, cũng không phải đi du lịch, làm sao có thể nói trở về là trở về.
Cái cô quận chúa kia quỷ kế đa đoan. Thấy thái độ của nàng là biết đối với phu quân của mình giống như là hổ rình mồi, hận không thể một phát nuốt vào bụng, lợi hại như vậy. Giết người phóng hỏa, thủ đoạn bẩn thỉu như vậy cũng đã làm, chỉ sợ nàng sẽ còn nhiều mưu mô quỷ kế?!
Hạ Ngữ Mạt mi tâm theo thói quen nhăn lại, trong lòng oán thầm trăm ngàn lần.
– Phu quân thối, phu quân đần, nếu ngươi mất thân, cô nãi nãi đây sẽ không cần ngươi ! Hừ hừ!……,……
Mà lúc này, Tư Đồ Hoàng Vũ một thân hỉ phục ngồi trên lưng bạch mã, hỏa hồng như liệt diệm (ý nói là màu sắc của hỉ phục đỏ như lửa đang cháy), dọc theo đường đi không biết đã mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ thanh xuân.
Nghi thức bắt đầu: trước tiên xuất phát từ vương phủ đi thẳng vào hoàng cung để