“Gia, Bích Dao cô nương đã đến.”
Ngoài cửa, Khánh Minh khom người nói.
Mà bên trong, Hạ Ngữ Mạt đã được cho ăn một cách no nê, mệt mỏi ngồi phịch ở một chỗ, vừa nghe đến hai từ ‘cô nương’, tinh thần lập tức tỉnh táo. Nàng đặt tay lên bả vai Tư Đồ Hoàng Vũ, híp mắt một cách gian trá mà nói:“Phu quân, cô nương Bích Dao này là ai a?”
Tư Đồ Hoàng Vũ mím môi cố nhịn cười, cố ý xem nhẹ cái câu hỏi bay ra mùi dấm chua, bên cạnh lấy ra một bộ váy rườm rà màu hồng nhạt, từng cái từng cái mặc lên người nàng, ngay cả đồ trang sức trên cổ, lớn nhỏ cũng không hề bỏ sót mà được đeo vào một cách hoàn hảo.
“Cho nàng ta vào.”
Sau khi hài lòng biến vật nhỏ lười nhác thành một nàng tiên thoát tục, Tư Đồ Hoàng Vũ mới cho Khánh Minh dẫn nữ nhân kia đi vào
“Nô tỳ Bích Dao, bái kiến Thập Tam điện hạ, Vương phi.”
Vừa nói, một nữ tử thân mặc một bộ y phục thêu trăm hoa màu xanh nhạt đã phe phẩy lả lướt bước vào, nhẹ nhàng lướt tới giữa phòng, lượn lờ cúi chào một cái.
Tư Đồ Hoàng Vũ thấy đáy mắt Hạ Ngữ Mạt chứa đầy kinh ngạc sau, lại nhịn không muốn đùa với nàng một phen,“Vật nhỏ, đây là tiểu thiếp thứ mười tám của ta, Bích Dao.”
Hạ Ngữ Mạt không cho là đúng, hung hăng liếc hắn một cái mà nói:“Vậy sao chàng lại không mang mười bảy người khác đến cho ta xem?” Dứt lời liền không thèm để ý đến hắn, ngược lại nhanh nhẹn đi tới trước mặt nữ tử áo xanh nữ tử kia, hít sâu một cái, ngạc nhiên vì trên đời này sao lại có người giống nhau như thế.
“Ngươi bẩm sinh đã như thế này sao?”, Ngón tay Hạ Ngữ Mạt không tự giác muốn sờ lên khuôn mặt của người ta để kiểm tra thật giả. Lại bị Tư Đồ Hoàng Vũ nhanh tay ôm vào trong long
“Vật nhỏ, nàng bẩm sinh là đã như vậy.”
Bên cạnh, Khánh Minh thiếu chút nữa cười ra tiếng, sau đó