Hạ Ngữ Mạt có một hai giây bị khí thế như cầu vồng làm cho sợ ngây người, lập tức chậm rãi xoay đầu về phía Tư Đồ Hoàng Vũ: “Phu quân, đây là tiểu thiếp thứ mười tám của chàng sao?”
Thấy ánh mắt hắn ngầm thừa nhận, cái đầu không khỏi cũng muốn lớn ra: ” Vậy mười bảy phòng tiểu thiếp kia cũng là…”
” Đúng. Đều là người của ta.” Tư Đồ Hoàng Vũ khóe miệng cong lên: “Bất quá chỉ có Bích Dao mới là minh vệ bảo vệ bên người của nàng, những người khác chẳng qua là ngụy trang, nhiễu loạn tầm mắt của kẻ địch mà thôi.”
“…”
Hạ Ngữ Mạt muốn nói lại thôi, hết lần này đến lần khác có chút đau buồn mà dừng lại, mới nhớ tới Bích Dao vẫn còn quỳ trên mặt đất, vội vàng nhảy xuống khỏi lòng ngực của Tư Đồ Hoàng Vũ, đỡ nàng đứng dậy: “Bích Dao tỷ tỷ, ta cũng không phải là người tai to mặt lớn gì, không cần gọi ta là chủ nhân…”
Mọi người ngây cả người, Thập Tam điện hạ dụng tâm bảo hộ Vương phi, không phải người tai to mặt lớn, vậy tính làm sao.
” Vương phi ghét bỏ Bích Dao sao?” Nữ tử ngay lập tức lại quỳ xuống, bất luận là minh vệ hay là ám vệ, vĩnh viễn trung thành chỉ có một chủ tử, nếu đối phương không tiếp nhận, vậy chỉ có chết, sau đó sẽ bị xóa sổ.
” Hả hả hả! Không phải là ý này!”
Hạ Ngữ Mạt xấu hổ nàng lần đầu nhận một cái lễ lớn như vậy, luống cuống tay chân không biết làm như thế nào cho phải, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía Tư Đồ Hoàng Vũ cầu cứu, chỉ thấy gương mặt hắn hơi nghiêng nghiêng, giả vờ như không thấy, đem ánh mắt chuyển dời đến nơi khac.
Chết tiệt.
Hắn cố tình.
Trong lòng Hạ Ngữ Mạt thầm oán trăm nghìn lần, nhưng sắc mặt cũng chỉ mỉm cười mà xoay về phía lục y nữ tử đang quỳ dưới đất Bích Dao, ” Bích Dao tỷ tỷ, sau này tỷ âm thầm là minh vệ của ta, thế nhưng thường ngày chúng ta xưng với nhau tỷ muội, được chứ? “.
“Tạ ơn Vương phi thành toàn!!”
Bích Dao có vẻ như cũng chỉ nghe được