Không biết qua bao lâu Hạ Ngữ Mạt chống cả thân mình đau đớn đứng lên ,sớm đã không thấy bóng dáng sương nhi đâu.Cửa phỏng chừng bị khóa .Thân ảnh ngoài cửa hẳn là thủ vệ của vị khách nhân mà hoa mẹ muốn nàng đón tiếp .
Trên người truyền đến một cảm giác mát lạnh,Hạ Ngữ Mạt lúc này mới phát hiện chính mình lõa thân nằm trên đất,nguyên lai y phục của nàng sớm đã không còn .Bên cạnh nàng là hai bộ quần áo màu sắc rực rỡ ,có thể nói là hoàn toàn trong suốt,xem ra là để hầu hạ cái vị Lí đại nhân thưởng thức thực kém kia.
Hạ Ngữ Mạt cười lạnh một tiếng ,đem hai bộ quần áo kia mặc lên người. Thứ đồ hồng hồng kia thì ra là cái yếm, mặt trên là hoa mẫu đơn làm cho nàng cực độ chán ghét mà dưới thân lại là một cái tiết khố màu xanh quá ngắn chỉ đến cánh tay .
Từ nhỏ nàng đã sống cuộc sống của một đứa trẻ bị vứt bỏ tại một xóm nghèo. Hạ Ngữ Mạt từng
bước một dựa vào chínhsức mình để tiếp