Bạch điểu linh hoạt nhanh nhẹn tránh thoát mũi tên nhọn phóng tới, một phát ngậm lấy Hạ Ngữ Mạt, liền giương cánh bay cao, hướng về chỗ sâu nhất trong rừng rậm mà bay đi.
Tư Đồ Hoàng Vũ lập tức kẹp chặt bụng ngựa, nhanh chóng phi theo.
Mọi người còn không chưa kịp phản ứng lại trước mọi chuyện đang xảy ra, đại điểu cùng Thập Tam hoàng tử đã cùng nhau biến mất trong tầm mắt.
“Bệ hạ vạn phúc a! Con chim này thân thể thật lớn, trên cổ còn có một vòng lượng vũ (vòng lông trắng), nhất định là thần vật từ trên trời xuống! So với cửu vĩ linh hồ (chồn bạc chín đuôi) mà tiên hoàng chứng kiến chỉ có hơn chứ không kém!”
Tri Phủ là người đầu tiên phục hồi lại tinh thần, hướng về lão hoàng đế quỳ lạy đại lễ. Những người khác thấy thế, cũng lập tức làm theo mà quỳ xuống, hô to vạn phúc.
Vốn tâm tình lão hoàng đế có chút không vui, giờ phút này lại hoàn toàn kiêu ngạo, từ trong ra ngoài tỏa ra một loại khí thế anh dũng:“Nếu Thập Tam hoàng nhi tài cán vì trẫm mà bắt được linh điểu này, nhất định là đại hạnh (may mắn lớn) của quốc gia của chúng ta a!”
“Bệ hạ thánh minh! Bệ hạ thánh minh!!” Mọi người lại là hướng về phía đế vương đang ngồi trên Bảo Mã mà ba quỳ chín lạy, trông rất hoành tráng.
Hạ Cẩm Thần từ xa nhìn nhìn về hướng mà Tư Đồ Hoàng Vũ ly khai, trong lòng đều là lo lắng.
Nếu “hắn” là Mạt Nhi, như vậy chẳng phải là có nguy hiểm?
Giờ phút này, Hạ Cẩm Thần lần đầu thầm oán hận thân phận của chính mình. Hắn không thể giống Tư Đồ Hoàng Vũ, không có mệnh lệnh hoàng đế cũng có thể tự tiện hành động. Hắn là tướng quân của một quốc gia, trên chiến trường giết địch vô số, nhưng là tại đây trước mặt vương công quý