Cùng lúc đó, ở một góc cách đó không xa bóng dáng nam nhân quen thuộc lại lần nữa ẩn hiển sau những tán cây to lớn, khóe môi hắn nhếch lên, ngay sau đó liền không nhịn được mà ngửa mặt cười ha hả: “Ha ha, Châu Mộc Vân, có trách thì phải trách vị trí của cô trong lòng hắn quá quan trọng…”
Y phục trên người hắn sớm đã nhuộm một màu đỏ tươi, ánh mắt sắc lẹm chứa đến bảy phần hoang dã ba phần lạnh lùng, sau khi nán lại một lúc và chắc chắn rằng đối phương không còn động đậy gì được nữa mới hài lòng rời đi.
Nam nhân ấy tiến thẳng về phía Thiên Minh điện, nhớ tới những cung nữ khi nãy nói rằng Tống Minh Viễn một khắc trước vừa thổ huyết rồi ngất đi ánh mắt lại càng trở nên ranh mãnh hơn, quả nhiên kế hoạch không có gì sai lệch cả.
Hắn rút cây kiếm ở bên hông mình ra, chỉ trong vài nhát đã giải quyết hết những thị vệ đang đứng canh ở cửa.
Người này biết rất rõ tính của Tống Minh Viễn không thích ồn ào nên ắt hẳn lính canh ở bên trong không nhiều, cộng với việc quân địch đang ở ngoài quấy phá nên phần lớn thuộc hạ đã chạy đi chi viện rồi.
Chỉ trong giây lát nam nhân ấy đã tới được đến tẩm cung, nơi này tối tăm như mực, có lẽ vì không muốn người khác phát hiện ra nên bên trong chỉ có duy nhất một thái giám và ngự y đang chữa trị, đứng bên ngoài cũng tờ mờ nghe được giọng của hai người đó.
“Y quan đại nhân, tình hình của bệ hạ sao rồi? Nãy giờ châm cứu đã đỡ hơn được chút nào chưa vậy?”
Hắn híp mắt, ghé sát vào cửa thì nghe thấy một tiếng thở dài chứa đầy sự bất lực: “Không ổn rồi, thực sự không ổn rồi… Bệ hạ e là sẽ không còn cầm cự được lâu nữa đâu, nội tạng của người thực sự đã bị tổn hại rất nghiêm trọng…”
“Ngươi đừng có mà nói bậy! Tư Quốc đang làm loạn ở bên ngoài, giết hại biết bao nhiêu người dân vô tội, bây giờ tin tức bệ hạ lâm bệnh nặng không còn sống được bao lâu truyền ra thì số phận Tống Tịnh sẽ như thế nào đây?”
“Nhất định phải chữa, chữa tới khi nào bệ hạ tỉnh dậy được thì mới thôi!”
Nam nhân bên ngoài cong môi cười, nhẹ nhàng mở cửa rồi lao nhanh vào, vung kiếm lên, chỉ một nhát đã chém chết hai người kia.
Bọn họ chưa kịp phản ứng, chưa kịp hét lên tiếng nào thì cứ thế bỏ mạng dưới lưỡi dao sắc bén ánh lên dưới trời quang đen tối.
Hắn im lặng, sợ rằng sẽ vụt mất cơ hội này nên cũng không chậm trễ mà đâm một nhát thẳng ngực của người đang thoi thóp nằm trên giường.
Thứ chất lỏng màu đỏ sẫm cứ như vậy thấm ướt hết y phục, hòa lẫn với tiếng cười man rợ càng khiến không gian xung quanh trở nên đáng sợ đến tột cùng.
“Ha ha ha, a ha ha ha! Tống Minh Viễn, thời đại của ngươi đã kết thúc rồi!”
Bỗng ngay lúc này một giọng nói trầm khàn lại vang lên, như một chiếc cung tên có tẩm độc đâm thẳng vào tim hắn: “Khụ khụ… Thấy ta chết như vậy… đệ vui sướng lắm sao?”
Tống Tử Long giật bắn mình, khuôn mặt ngay lập tức trắng bệch hệt như nhìn thấy quỷ, hắn quay phắt người lại, thật không thể ngờ được người đứng trước mặt mới là Tống Minh Viễn với dáng vẻ vô cùng nhợt nhạt.
Một tay y ôm ngực, tay còn lại cố gắng bám trụ vào chiếc bàn bên cạnh mới có thể đứng vững.
“Ngươi… tại sao ngươi lại…”
Hắn lắp ba lắp bắp, lúc này quay lại nhìn mới thấy rõ người đang nằm trên giường chỉ là một tên tù nhân được tô vẽ giống với khuôn mặt của y chứ hoàn toàn không phải.
“Ngươi lừa ta sao… ngươi đã biết ta đứng sau từ bao giờ rồi hả?”
Nụ cười trên mặt đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một ánh mắt sắc lẹm đến đáng sợ.
“Từ ngày biết Châu thái y không phải là người giết hại phụ hoàng, ta đã tờ mờ đoán được người đó chính là đệ…”
Tống Tử Long tức đến mức đỏ bừng mặt, cứ nghĩ tới việc kế hoạch mình tốn công gây dựng mấy năm trời cứ thế đổ sông đổ bể lại tức đến mức siết chặt tay.
Nhưng hắn cũng không lo ngại mấy vì lúc này Tống Minh Viễn cũng đã không sống được lâu nữa rồi, đến đứng còn không vững thì làm sao có thể địch lại hắn cơ chứ.
Tống Tử Long thở hắt ra một hơi, thong thả ngồi lên chiếc giường ngay đó rồi vắt chéo chân, nhàn nhã cầm tách trà bên cạnh lên uống.
“Dù ngươi đã biết rồi thì có sao chứ? Tống Minh Viễn, à không, phải gọi là bệ hạ mới đúng, ngài đã biết rồi thì có sao? Giả sử như bây giờ có cả đống người đến đây thì ta vẫn sẽ thắng thôi, hoàng đế Tống Tịnh đã lâm bệnh nặng mà chết, người kế thừa duy nhất ngoài vương gia ta đây thì còn có ai chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Thành Đôi
2.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
3.
Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
4.
Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp
=====================================
Hắn vui vẻ nói, ngay sau đó còn ngửa mặt lên mà cười ha hả ha hả, mà những lời này cũng đã cứa thẳng vào tim Tống Minh Viễn, khiến nỗi đau tinh thần đã hoàn toàn lấn át đi nỗi đau thể xác.
“Chỉ vì muốn chiếm ngai vàng mà đệ đã giết phụ hoàng sao? Người