Tống Tử Long thực sự không rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng không cần dùng đầu để nghĩ cũng biết mọi chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu đi rồi, sợ cứ chần chừ mãi sự việc sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát nên hắn ngay lập tức nhảy lên, cầm lấy cây kiếm rồi mạnh bạo tiến về phía trước, tấn công một cách vô cùng dồn dập.
Tống Tử Lam rất mạnh, nhưng dù mạnh tới đâu thì kinh nghiệm chinh chiến cũng không nhiều bằng người lớn lên từ chiến trường như đệ đệ của mình được, chỉ có thể không ngừng phòng thủ để bảo vệ sự an toàn cho Tống Minh Viễn.
Y cũng sợ nếu mình cứ đứng đây sẽ trở thành gánh nặng nên ngay lập tức rời đi, cố tình dụ Tống Tử Long sang chỗ khác nhưng đối phương cũng không ngốc đến nỗi bị mắc bẫy.
Hắn biết rất có thể bên ngoài đã bị mai phục cả rồi, đứng đây càng lâu sẽ càng làm lỡ dỡ kế hoạch nên sau khi đạp cho Tống Tử Lam một cú thật mạnh liền nhanh chóng rời đi, chỉ có điều người tính không bằng trời tính, ngay khi Tống Tử Long đạp cửa xông ra ngoài để trốn thoát thì một thân ảnh lại đột ngột lao vào, chưa đợi kịp hắn phản ứng thì đã bị một tảng đá khá to đập thẳng vô mặt.
“Á á á!”
Tống Tử Long đau đến mức ngã khuỵu ra đất, lấy hai tay ôm mặt sau đó ngẩng phắt đầu lên, nhưng thứ xuất hiện ngay trước mắt lại một lần nữa khiến hắn như đứng hình.
“Mộng… Mộng Như? Tại… tại sao lại là cô?”
Người đã bị chính tay Châu Mộc Vân thiêu sống… sao lại đột ngột xuất hiện ở đây như vậy chứ?
Một loạt các cảnh tượng ngoài sức dự đoán bất ngờ xảy ra khiến tâm lí Tống Tử Long không còn vững vàng như lúc ban đầu nữa, cả người hắn run lẩy bẩy, còn chưa kịp đứng lên thì người phụ nữ trước mặt đã rút cây kiếm bên hông ra rồi kề thẳng vào cổ hắn.
“Bất ngờ lắm chứ gì? Thấy ta chưa chết chắc ngươi kinh ngạc lắm đúng không?”
Người đã dụ dỗ cô ta truyền dịch bệnh tới cái ngôi làng kia ngoài tên khốn này ra thì còn có ai nữa chứ? Chính hắn, chính hắn đã khiến cô suýt giết chết đi người muội muội mà mình đã tìm kiếm bấy lâu.
Ngày hôm ấy quả thực Trương Mộng Như đã bị Châu Mộc Vân thiêu sống nhưng may mắn thay ngay lúc cô chuẩn bị mất mạng Tống Tử Lam đã kịp thời tới cứu.
Còn về phần tiểu hoàng tử thì thực ra đều là nhờ Châu Mộc Vân cả, có lẽ ngay từ đầu nàng không hề có định giết đi đứa bé ấy, chỉ muốn thấy dáng vẻ đau khổ của cô sau đó chờ một lúc không lâu liền sai người quay lại đưa tiểu hoàng tử đi.
Khoảnh khắc ấy Trương Mộng Như cuối cùng cũng hiểu khoảng thời gian qua mình đã làm ra những chuyện ngu ngốc gì rồi, chỉ hận không thể dùng cả tính mạng bảo vệ cho muội muội nhưng tiếc là cô không thể ở gần nàng được, chỉ có thể đứng từ xa để tiêu diệt hết những kẻ xấu luôn ấp ủ mưu đồ hãm hại.
Mà Tống Tử Long thấy người Trương Mộng Như có vẻ hơi nhem nhuốc thì nhíu mày, bắt đầu dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Khoan đã, đừng nói cô đã cứu ả đàn bà kia rồi đấy chứ?”
Cô ấy im lặng, một lúc sau liền gật đầu: “Ừm…”
Châu Mộc Vân vốn biết ở chỗ đó có bom nên sớm đã tránh đi được, chỉ có điều sức công phá lớn hơn tưởng tượng nên chỉ bị thương đôi chút thôi, hiện đang được cô đặt ở một nơi khác để nghỉ ngơi, đến bây giờ vẫn chưa thấy tỉnh lại.
Tống Tử Long cuối cùng cũng mất hết hi vọng rồi, khuôn mặt hắn trắng bệch, tới lúc này mới nhận thức được kế hoạch của mình sớm đã bị bọn họ nắm gọn trong lòng bàn tay.
“Ha… nực cười thật…”
Hắn cười khẩy, bàn tay đặt bên hông siết chặt lại sau đó liền đứng phắt dậy, lao thẳng về phía Tống Minh Viễn rồi nhặt con dao trên đất lên kề vào cổ y.
“Tất cả đứng im ngay cho ta!”
Thức ăn của y sớm đã bị người của tên này hạ độc nên bây giờ thân thể rất yếu, không còn sức phản kháng gì được nữa nên chỉ có thể ra hiệu với hoàng huynh bằng mắt rằng hãy mau tấn công đi.
Nhưng Tống Tử Lam không thể làm như vậy