Chờ khi mọi người đi khỏi Tống Tử Lam vẫn đứng im ở đó, khuôn mặt dường như có chút ảo não.
Hắn buông tiếng thở dài, suy đi nghĩ lại một hồi liền bảo thị vệ về trước còn bản thân đi thẳng đến Ngọc Minh cung.
Nơi này đã sớm bị Trương Mộng Như làm cho xáo xào cả lên, ả tức giận đập phá hết tất cả mọi thứ đồng thời đuổi hết người hầu ra ngoài.
“Mẹ kiếp, Chu Thanh Vân! Tại sao không chỉ bệ hạ thôi mà đến Tử Lam cũng đứng về phía ngươi hả!”
Ả tức đến mức đấm bình bịch vào ngực, đang định quăng hết mọi thứ trên bàn xuống đất thì ngay lúc này lại vang lên tiếng bước chân.
“Nàng vẫn còn chưa nguôi giận sao?”
Giọng nói quen thuộc lọt vào tai đã thành công cắt ngang cơn bực tức của Trương Mộng Như, ả nghi hoặc quay đầu lại nhưng ngay khi thấy khuôn kia tâm trạng cũng không tốt lên một chút nào: “Ngươi tới đây làm gì?”
Tống Tử Lam không trả lời, chậm rãi lấy một chiếc cúc nhỏ từ trong ngực áo ra rồi ném xuống đất, ánh mắt cũng đang dần dần biến đổi, trở nên lạnh lẽo hẳn đi: “Thứ này của nàng đúng không?”
Trương Mộng Như tò mò ngước đầu lên, đang định hỏi thứ đó rốt cuộc là gì thì lại thấy ngay chiếc cúc áo quen thuộc nằm lăn lóc ở dưới đất.
Ả giật mình, ngay lập tức cúi người xuống nhìn thì phát hiện quả nhiên hoàng bào của mình đã mất đi một chiếc cúc nhỏ.
“Ta đã nhặt được nó ở ngôi phủ bỏ hoang kia, xem ra là của nàng thật rồi nhỉ?”
“Làm sao… làm sao có thể?”
Cả người ả run rẩy, nói xong cũng sợ hãi mà ngồi phịch ra đất, ngước lên nhìn nam nhân trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi: “Ngươi… ngươi đã nói chuyện này với bệ hạ rồi sao?”
Tống Tử Lam cụp mắt, chờ khi tâm trạng ổn định lại đôi chút mới tiếp lời: “Khi nãy tên thủ phạm kia chết là do người của ta, việc này cũng đồng nghĩa với chuyện ta sẽ giữ bí mật giúp nàng nhưng sẽ không có lần sau đâu.”
Hắn nói xong liền lạnh nhạt rời đi nhưng trước khi bước ra khỏi Ngọc Minh cung còn không quen ném lại một câu cho ả: “Mộng Như, bây giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy…”
***
Cùng lúc đó, Châu Mộc Vân đã sớm theo Tống Minh Viễn quay trở về Thiên Minh điện, ngay khi cánh cửa tư phòng đóng lại nàng liền ôm chặt lấy người y, nói hết những tổn thương mình phải chịu trong những ngày qua ra, sau khi nói xong còn không quên giở trò nhõng nhẽo.
“Bệ hạ, thần thiếp cứ tưởng sẽ không còn được gặp người nữa rồi…”
Tống Minh Viễn nhìn đôi mắt ngập nước kia mà không khỏi đau lòng, chỉ có thể ôm nàng thật chặt rồi trấn an: “Khiến nàng phải chịu ủy khuất rồi…”
Y đặt lên trán nàng một nụ hôn dịu dàng, an ủi một lúc lâu sau lại kêu người đưa canh thuốc tới cho nàng tẩm bổ.
Cứ nghĩ tới việc Châu Mộc Vân phải ở trong nhà lao bẩn thỉu, lạnh lẽo cả một ngày trời là Tống Minh Viễn lại day dứt không thôi, nếu sớm biết như vậy y đã cho một trong hai người Cao Lãng và Dục Khang ở lại để lo liệu chuyện này rồi.
Châu Mộc Vân lúc đầu chỉ tính làm nũng một tí nhưng thấy Tống Minh Viễn lo lắng như vậy cũng không đành lòng, chỉ đành đánh trống lảng sang chuyện khác để không khí bớt căng thẳng hơn: “À đúng rồi, bệ hạ tới Tư Quốc xử lý công chuyện có thuận lợi không?”
“Có, tất cả các việc cần làm trẫm đều giải quyết xong hết nên nàng cứ yên tâm.”
“Vậy thì tốt rồi, mà trong cung lại sắp có yến tiệc hay sao vậy bệ hạ, khi nãy thần thiếp thấy có mấy xe chở dây ruy băng đến trước cửa hoàng cung đấy?”
“Ừm, hai ngày nữa thái tử và công chúa Tư Quốc sẽ lại tới Tống Tịnh nên chúng ta phải mở tiệc để tiếp đón họ.”
“Cả thái tử và công chúa luôn sao? Nghĩa là Tuệ Nhi và ca ca của muội ấy đúng không nhỉ?”
“Ừm.”
Châu Mộc Vân nghe đến đây đôi mắt liền sáng rực, thấy dạo này xử lý chuyện hậu cung đã chán rồi nên nhanh chóng tìm kiếm một thú vui mới: “Bệ hạ, có thể cho thần thiếp đứng ra tổ chức bữa tiệc này được không, nhất định sẽ không khiến người thất vọng đâu!”
Tống