Châu Mộc Vân giật mình, còn chưa kịp định thần lại thì đã bị kéo đến trước mặt nam nhân đứng cách đó một đoạn: “Ca ca, đây là Tiểu Vân, người mà khi trước muội kể với huynh này!”
Tư Minh Hạo nghe thấy giọng nói của muội muội liền khựng người, ngơ ngác quay lại thì thấy ngay trước mặt hắn là một nữ nhân với ngũ quan tinh xảo, nước da nàng trắng ngần, đôi mắt bồ câu nằm ngay dưới hàng lông mày lá liễu, sóng mũi vừa cao vừa thẳng kết hợp với đôi môi mỏng như hai cánh hoa càng khiến nàng xinh đẹp tựa như tiên giáng trần.
Trái tim Tư Minh Hạo như lỡ mất một nhịp, cả người hắn bất động, nhìn chằm chằm nữ nhân đối diện mà không chớp mắt lấy một cái, mãi tới khi nàng lên tiếng hắn mới hoàn hồn trở lại, nhanh chóng giấu đi vẻ mặt mất kiểm soát của mình.
“Hân hạnh được gặp mặt, thái tử điện hạ.”
Tư Minh Hạo hắng giọng, nhanh chóng gật đầu rồi khôi phục lại dáng vẻ thường ngày: “Xin chào, Mộc quý phi.”
Châu Mộc Vân thấy khuôn mặt điển trai trước mắt hảo cảm liền tăng thêm không ít, quả đúng như lời đồn, nhan sắc của thái tử Tư Quốc không chê vào đâu được nhưng so với Minh Viễn của nàng thì có hơi lép vế, nhưng dù vậy cũng ăn đứt khối người rồi vì từ nãy tới giờ ánh mắt hướng về phía nam nhân này cũng nhiều vô số kể.
“Bữa tiệc này là ta đích thân chuẩn bị cho ngài và công chúa điện hạ đấy, hi vọng hai người sẽ thích nó.”
“Đa tạ quý phi.”
“Vậy nếu không còn chuyện gì thì ta xin phép đi trước, điện hạ cứ thong thả nhé.”
Tư Minh Hạo nhìn chằm chằm bóng lưng Châu Mộc Vân một lúc lâu mà vẫn không thể dời mắt đi được, vẻ mặt thoáng hiện lên chút tiếc nuối.
Hắn đưa tay lên xoa trán, suy nghĩ một hồi liền quyết định đuổi theo nhưng còn chưa kịp làm gì thì một đám người đã từ đâu bu tới.
“Tham kiến thái tử điện hạ.”
Tư Minh Hạo thở dài, mắt thấy không thể thoát khỏi chỗ này ngay nên chỉ đành tạm gác chuyện tìm Châu Mộc Vân sang lúc khác còn bản thân thì quay lại chỗ ngồi để xã giao với các quan đại thần.
Chẳng mấy chốc yến tiệc đã bắt đầu, các món ăn dần được bưng lên và dàn ca kỹ cũng xuất hiện.
Châu Mộc Vân ngồi chống cằm, vui vẻ dùng bữa nhưng không hiểu sao qua một lúc lâu lại phát hiện luôn có một ánh mắt nóng bỏng dán chặt lên người mình.
“Sao cứ như bị người khác theo dõi thế nhỉ?”
Nàng cúi gằm mặt, sau một hồi liền ngước đầu lên quan sát thì thấy ngay người nhìn mình chằm chằm lại là Tư Minh Hạo ngồi ở phía đối diện.
“…”
Châu Mộc Vân ho khan hai tiếng, tiếp tục cúi xuống ăn, làm bộ như chưa có chuyện gì nhưng một khắc, hai khắc rồi lại ba khắc trôi qua mà ánh mắt kia vẫn chưa chịu dời đi.
Nàng sợ thật rồi, cứ mỗi lần ngước lên là lại đụng trúng ánh nhìn của hắn nên chỉ có thể lo lắng quay sang hỏi Ý Yên.
“Này, muội coi xem mặt ta có dính gì không?”
Muội ấy nhíu mày, quan sát nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi lắc đầu: “Dạ không, sao tỷ lại hỏi vậy?”
“Từ nãy tới giờ thái tử Tư Quốc cứ nhìn ta chằm chằm đấy, muội xem hắn còn nhìn nữa không hay do ta tự tưởng tượng vậy?”
Ý Yên nghe xong cũng không khỏi kinh ngạc, ngước nhìn lên thì thấy quả nhiên đúng như lời nàng nói, Tư Minh Hạo tuy đang nói chuyện với người khác nhưng cứ thỉnh thoảng là lại liếc về phía này, đã thế còn nở một nụ cười vô cùng "quỷ dị": “Đúng thật tỷ tỷ, ngài ấy đang nhìn tỷ kìa.”
“Ôi trời, đừng nói tên đó là b.iến th.ái đấy nhé?”
Châu Mộc Vân nghĩ thầm, tâm trạng ăn uống cũng vì thế mà không còn nữa, ngay lập tức đứng dậy rồi nói nhỏ với Ý Yên: “Muội cứ ở đây đi nhé, ta ra ngoài hóng gió một chút.”
“Tỷ nhớ phải cẩn thận đấy, hay là muội đi chung nhé chứ để như lần trước là tiêu đời!”
“Không cần đâu, ta tự lo được mà.”
Nàng phất tay, nói xong liền rón rén đi ra khu vườn cách đó một đoạn nhưng không ngờ tới được ngay lúc nàng đứng dậy Tư Minh Hạo cũng lẽo đẽo đi theo.
Châu Mộc Vân buông tiếng thở dài, tựa người lên lan can để hít thở làn không khí trong lành thì phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân khe khẽ, cùng với đó là giọng nói không mấy quen thuộc.
“Mộc Vân.”
Nàng khựng người, nghe thấy hai chữ này liền quay phắt lại nhìn thì phát hiện người vừa nói chính là Tư Minh Hạo.
“Thái… thái tử điện hạ?”
Sao tên này lại gọi nàng là Mộc Vân vậy?
Cả người Châu Mộc Vân bắt đầu run rẩy không ngừng, tự nhủ với lòng chỉ là do mình nghe nhầm sao đó lúng túng quay người đi nhưng chưa kịp bước được bước nào thì người phía sau lại tiếp tục lên tiếng.
“Châu Mộc Vân!”
Bước chân nàng ngay lập tức khựng lại, vô vàn câu hỏi đang xuất hiện trong đầu nhưng nhiều hơn đó chính là nỗi sợ hãi, nàng run rẩy siết chặt tay, làm bộ nhìn sang hai phía rồi nở một nụ cười gượng gạo: “Điện hạ đang gọi ta sao?”
Tư Minh Hạo nhíu mày, không trả lời mà đi thẳng đến trước mặt Châu Mộc Vân, thấy bây giờ chỉ còn mỗi hai người mà nàng vẫn tỏ ra không quen biết thì vô cùng tức giận, hai hàng lông mày cũng vì thế nhíu chặt vào nhau: “Nàng còn định làm bộ đến bao giờ? Đến cả ta nàng cũng muốn chối bỏ sao?”
“!!!”
“Điện hạ, có vẻ như ngài đã nhận nhầm người rồi, ta là Thanh Vân, Chu Thanh Vân, vả lại ta cũng không hề quen biết ngài mà?”
Cái quái gì đang xảy ra vậy chứ, tự dưng tên này lại biết thân phận thật của nàng đã thế còn nói hai người quen nhau nữa, nhưng nàng chưa từng biết đến hắn ta, đến cái tên Tư Minh Hạo còn mới nghe lần đầu thì làm sao quen nhau được?
Nhưng Tư Minh Hạo vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nhìn nàng bằng ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn với chút khó hiểu: “Mộc Vân, nàng bị sao vậy?”
“Thái