Miếng ngon dâng tới tận miệng bỗng bị vụt mất khiến người Tống Minh Viễn bứt rứt không yên, y siết chặt tay, liên tục đập cửa nhưng người bên trong hoàn toàn không có ý định đi ra.
“Nàng đang làm gì vậy hả?”
“Bệ hạ, người cứ từ từ tận hưởng cảm giác muốn mà không được đi nhé, thần thiếp ngủ trước đây.
”
“…”
Tống Minh Viễn nở một nụ cười bất lực, biết chắc rằng sẽ không thuyết phục được nàng nên chỉ đành cắn răng quay lại chỗ cũ, tự mình giải quyết nhưng vì chưa được thỏa mãn nên ngày hôm sau tâm trạng cũng không được tốt cho lắm.
Lúc y tỉnh giấc Châu Mộc Vân đã tranh thủ chuồn về Họa Nguyệt cung trước, mà do đang còn chuyện xử lý nên Tống Minh Viễn cũng chỉ đành gác chuyện này sang một bên, kiên nhẫn chờ tới cơ hội khác để phục thù.
Thái tử và công chúa Tư Quốc vẫn ở lại Tống Tịnh thêm ba ngày, vì sợ Tống Minh Viễn lại tiếp tục hiểu lầm nên khoảng thời gian này Châu Mộc Vân cũng hạn chế tiếp xúc với Tư Minh Hạo, ngoại trừ phải nói một số chuyện liên quan đến Lưu Bỉnh Hiên thì hầu như không còn gặp mặt.
Ngày huynh đệ nhà họ quay về nước có rất nhiều người tới đưa tiễn, cung nhân xếp kín cả đại điện còn ở trên là Tống Minh Viễn, Trương Mộng Như và thái hậu đang nói lời tạm biệt.
Tư Tuệ Nhi ngó ngang ngó dọc, sau khi thấy Châu Mộc Vân đứng ở một góc cách đó không xa liền vui mừng chạy lại, ngước lên nhìn bằng đôi mắt ngấn lệ: “Tiểu Vân, chúng ta lại phải xa nhau rồi.
”
“Thượng lộ bình an nhé, lần tới ta nhất định sẽ tới Tư Quốc thăm công chúa.
”
Nàng mỉm cười, nói xong lại lấy một túi bánh nhỏ nhét vào tay cô ấy: “Tặng cô này, cái này là bánh vị cam.
À đúng rồi, bánh dâu lần trước ăn có ngon không?”
Tư Tuệ Nhi nhíu mày, hỏi lại bằng khuôn mặt ngơ ngác: “Bánh dâu gì cơ?”
“Ơ, lần trước bệ hạ tới Tư Quốc ta có gửi một túi bánh cho công chúa đấy, chẳng lẽ ngài ấy không đưa à?”
“…”
Cô ấy đứng hình, tới khi hiểu ra liền quay lại liếc Tống Minh Viễn một cái, trong lòng đang không ngừng tuôn ra những câu chửi rửa.
“Mẹ kiếp, đúng là cái đồ thâm độc mà.
”
Tư Tuệ Nhi nghiến răng, không tiếp tục để ý nữa mà quay lại nói lời tạm biệt với nàng nhưng chưa được bao lâu thì đã tới giờ khởi hành nên chỉ đành vẫy tay thêm vài cái rồi không nỡ rời đi.
Từ đầu tới cuối Châu Mộc Vân đều không đi lại nói chuyện với Tư Minh Hạo, chỉ gật đầu một cái thay cho lời tạm biệt sau đó đứng ở một bên, nhìn chiếc kiệu đang dần dần khuất dạng.
Lưu Ngạn Tuyền với y phục của cung nữ tiến lại, ghé sát vào tai nàng rồi thì thầm: “Tỷ tỷ, tỷ với thái tử điện hạ không còn gì nữa à?”
“Ý muội là sao? Còn gì là còn gì?”
“Chẳng phải khi trước tỷ năm lần bảy lượt nói muốn chờ ngài ấy về thành thân à, muội cứ tưởng lần này hai người sẽ nắm tay nhau rồi cao chạy xa bay chứ?”
“…”
Châu Mộc Vân ôm trán, chỉ đành nhìn cô ấy bằng ánh mắt bất lực: “Ngạn Tuyền, muội không biết ta bây giờ đang ở gần một tên hỗn thế ma vương sao? Lạng quạng một chút thôi là đi tong cái mạng nhỏ đấy.
”
Nàng mỉm cười, nói xong liền vui vẻ đi thẳng về Họa Nguyệt cung để chuẩn bị một số thứ.
Châu Mộc Vân khoác lên mình xiêm y màu tím trông khá đơn giản và nhẹ nhàng, chải chuốt lại mái tóc dài rồi lững thững đi đến Thiên Minh điện.
Lệnh cấm đã được gỡ bỏ nên đã không còn ai đứng ra ngăn cản nữa, nàng cười thầm, không suy nghĩ gì mà bước đến ngự thư phòng, nơi tên ma vương kia đang ngồi làm việc.
Châu Mộc Vân hít một hơi thật sâu, tới khi lấy đủ can đảm liền bước nhanh vào trong, vòng ra sau rồi bắt đầu bóp vai cho Tống Minh Viễn.
“Bệ hạ, người làm việc có mệt không?”
Y nhướng mày, vừa nghe một cái liền biết ngay Châu Mộc Vân có chuyện muốn xin xỏ nên chậm rãi đặt tấu sớ trên tay xuống, kéo nàng ra đằng trước rồi mỉm cười: “Sao vậy? Lại có chuyện gì đúng không?”
Châu Mộc Vân cười hì hì, vòng tay ôm lấy cổ y rồi bắt đầu mở lời: “Bệ hạ, thần thiếp muốn xuất cung…”
“Không được.
”
“…”
Nàng sững người, cứ tưởng Tống Minh Viễn sẽ hỏi tại sao nên đã chuẩn bị trước một lý do và một trăm lý lẽ để thuyết phục nào ngờ đối phương lại từ chối phũ phàng như vậy.
Châu Mộc Vân cắn môi, tuy thấy mọi chuyện không như ý mình muốn nhưng vẫn không vội từ bỏ, tiếp tục cất lời: “Sao vậy bệ hạ, thần thiếp chỉ là xuất cung vài ngày thôi mà?”
Trước khi về nước Tư Minh Hạo đã đưa cho nàng một tờ giấy có ghi thời gian và địa điểm tổ chức lễ hội của một ngôi làng mà nơi đó chính là nơi Lưu Bỉnh Hiên lui tới khi trước.
Hiện tại chỉ có mỗi ông ấy là nắm rõ cái chết của tiên đế nên lần này nàng nhất định phải gặp được, trùng hợp thay ba ngày sau chính là ngày lễ hội diễn ra, cũng chính là ngày Tư Minh Hạo bảo Lưu Bỉnh Hiên sẽ xuất hiện, dù không nắm chắc một trăm phần trăm nhưng dù chỉ là một tia hy vọng nàng vẫn sẽ thử.
Nhưng ngoài dự đoán của Châu Mộc Vân là Tống Minh Viễn lại không đồng ý, y nghiêm mặt, tiếp tục lặp lại câu nói cũ khi nàng xin xuất cung để hái hoa Liên Mục tặng thái hậu: "Ở bên ngoài hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, trẫm không yên tâm.
"
Ngừng một lúc, y lại nói tiếp: "Hay để trẫm đi chung với nàng nhé?"
Lời vừa dứt Châu Mộc Vân đã lắc đầu lia lịa: "Vậy thôi không cần đâu, bệ hạ việc nhiều như vậy nên không thể làm lỡ dỡ được.
"
Nàng xuất cung để tới gặp Lưu Bỉnh Hiên, đưa người này theo khác gì thừa nhận thân phận thật của mình đâu chứ.
Hết cách,