Cùng lúc đó tại cổng phía Bắc hoàng cung, Châu Mộc Vân khoác lên mình y phục của một tên ngự trù, cằm vẽ râu giả, tóc búi lên cao, tay đẩy một xe đầy các loại rau củ quả tới trước mặt hai tên thị vệ đứng canh gác rồi lấy lệnh bài đã trộm được khi nãy đưa đến trước mặt bọn chúng.
Xui xẻo thay một trong hai tên đó bỗng đưa tay chặn nàng lại, giọng nói không giấu nổi vẻ nghi hoặc: "Ngươi là ai mà sao trông mặt lạ quá vậy? Người mới à?"
Châu Mộc Vân e hèm, hoàn toàn không có vẻ gì là hoảng loạn mà bình tĩnh đáp lời: "Ta là Thục Hưng, ngự trù khi trước được đích thân hoàng hậu nương nương mời về đấy, bộ các ngươi không nghe qua sao?”
“Thục Hưng sao? Hình như có nghe qua vài lần rồi, nhưng ngươi xuất cung làm gì?”
“Nay lương thực trong cung bị côn trùng cắn mất một ít nên ta ra ngoài đổi, đây là lệnh bài của nương nương.”
"Được rồi, mau đi đi."
Châu Mộc Vân thấy một trong hai tên phất tay mới thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đẩy chiếc xe kia ra khỏi hoàng cung nào ngờ vừa mới bước khỏi cổng lại thấy một tên thị vệ gấp gáp chạy lại.
"Bệ hạ có lệnh cho phong tỏa tất cả các cổng, không cho ai xuất cung nữa!"
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
"Mộc quý phi đã bị kẻ xấu bắt đi rồi, khả năng cao thích khách vẫn còn trong đây đấy."
Châu Mộc Vân đứng ngay đó nghe thấy lời này liền giật bắn mình, nhanh chóng chạy lên phía trước một đoạn, thành công qua mắt được đám người kia.
"Mới đó đã phát hiện ra rồi à?"
Nàng đưa một tay lên che mặt, băng qua cơn mưa như trút nước rồi nấp vào một góc ngay đó để xem, lúc quay người lại đã thấy cổng cung đang đóng, những người phía sau cũng lần lượt bị hai tên kia chặn lại, không cho bước chân ra khỏi hoàng cung dù là nửa bước.
“Phù, chậm một tí là tiêu đời rồi.”
Châu Mộc Vân thở phào nhẹ nhõm, sợ binh lính sẽ lục soát ra tới bên ngoài nên tranh thủ chạy đi, tới một nơi vắng vẻ bèn để xe lương thực lại, bỏ của chạy lấy người.
Nàng cứ tưởng tới sáng hôm sau Tống Minh Viễn mới phát hiện ra nào ngờ chưa tới hai canh giờ y đã biết rồi, tuy không muốn lén la lén lút bỏ đi như thế này nhưng tung tích của Lưu Bỉnh Hiên còn quan trọng hơn nên Châu Mộc Vân vẫn phải đánh cược một lần.
Trước khi rời đi nàng cũng đã ngụy tạo hiện trường nên chắc sẽ ổn, chỉ cần khi trở về làm mình bị thương một chút rồi bảo với Tống Minh Viễn là có kẻ muốn hãm hại nàng, nhốt trong sơn động rồi đánh đập suốt nhiều ngày trời, khó khăn lắm mới thoát được ra thì dù có tức giận tới đâu y cũng sẽ bỏ qua.
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy kế hoạch này không thể bại lộ được nên cười khanh khách, thấy trời vẫn đang mưa to bèn chạy vào khu rừng kế bên, tìm một hang động để nấp vào.
Nàng lau đi bộ râu giả, khoác lên mình y phục màu đen rồi lại giắt cặp roi gai vào hai bên hông.
Tuy thời gian gấp rút nhưng bây giờ bên ngoài đang mưa to cộng với việc không có trăng để soi đường nên Châu Mộc Vân chỉ đành ở lại nơi này một đêm, đến rạng sáng hôm sau liền lên đường để tới ngôi làng nọ có tên Long Xương.
Nàng lấy tấm bản đồ khi trước Tư Minh Hạo vẽ cho mình ra, men theo con đường mòn trong rừng để bước tiếp may mắn thay làng Long Xương cách nơi này không quá xa, chỉ cần băng qua cánh rừng này rồi đi thêm nửa canh giờ là sẽ tới.
Châu Mộc Vân ngáp dài, cố gắng vực lại tinh thần nhưng vừa đi được một đoạn thì trước mặt lại xuất hiện một đám nam nhân mặc đồ đen.
“Ngươi là Chu Thanh Vân đúng không?”
Tên to cao nhất trong số đó bước lên trước, lấy tờ giấy vẽ chân dung nàng ra rồi đưa lên để đối chiếu.
“Giống thật đấy, vậy chắc hẳn ngươi là Chu Thanh Vân rồi.”
Nàng sững người, dụi mắt vài rồi rồi ngơ ngác hỏi ngược lại: “Các ngươi đang nói ta sao?”
Bọn chúng gật đầu, rút kiếm ra rồi nở một nụ cười tàn ác: “Ngươi là ả đàn bà đó đúng không?”
Châu Mộc Vân giật mình, nhanh chóng lùi về sau rồi lắc đầu lia lịa: “Vị huynh đài này nhận nhầm người rồi, ta là Thục Hưng, Thục trong thục địa, Hưng trong hưng thịnh, nào có phải Chu Thanh Vân mà huynh vừa nói?”
Mẹ kiếp, đã cất công trốn vào rừng rồi mà sao vẫn bị chặn đường vậy? Mà những người này hình như không phải người do Tống Minh Viễn phái tới, tên nào tên nấy đều có một cái hình xăm ở cổ đã thế tay còn cầm kiếm nữa.
Đám côn đồ đó có vẻ hơi nghi ngờ, hết nhìn bức tranh trong tay lại nhìn lên nam tử trong có vẻ yếu đuối trước mặt.
“Ngươi là nam nhân thật à? Nhưng sao lại vào rừng?”
Châu Mộc Vân xoa tay, cố gắng chỉnh cho giọng mình thấp xuống rồi trả lời: “Ta tuy là phận nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nhưng hoàn cảnh lại vô cùng khó khăn, trên có mẹ già, dưới có con thơ, nay hai người họ đều lâm bệnh nặng nên ta phải vào rừng hái thuốc.
Mà các vị huynh đài đang tìm người sao?”
Tên cầm đầu đám đó gật đầu,