Châu Mộc Vân nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì đám côn đồ kia lại lao thẳng tới rồi hét lớn: “Mẹ kiếp, thằng này ở đâu ra thế này!”
“Giết luôn đi, tuyệt đối không được để nó sống!”
Nàng hoảng hồn, mới chớp mắt một cái đã thấy nam nhân kia nhảy phắt lên, đá thẳng vào mặt bọn chúng rồi lấy cây rìu ở bên hông ra quật vào mặt từng tên một, nhưng chỉ mỗi mình hắn thì không thể địch lại hơn mười tên, thế là chưa đầy một khắc đã bị chém liên tục hai nhát kiếm vào người.
“Á á á!”
Tiếng hét thất thanh vang lên đã thành công kéo Châu Mộc Vân quay trở về thực tại, nàng chửi thầm, mắt thấy mọi chuyện đã vỡ lỡ nên cũng không nhịn nữa, rút roi Linh Lung ra rồi xoay người, liên tục tấn công lên lũ người đó rồi hét lớn: “Không phải người các ngươi nhắm tới là ta sao? Mau tới đây đi!”
Quả nhiên một lời này đã thành công thu hút sự chú ý của chúng, đám đó đồng loạt quay về phía nàng, khóe môi cong lên sau đó lao thẳng tới: “Đi chết đi con ả khốn kiếp!”
Châu Mộc Vân nhếch mép, chờ khi khoảng cách được rút ngắn lại bèn lấy ám khí từ trong tay áo ra, phóng thẳng vào mắt bọn chúng khiến tên nào tên nấy đều phải đau đớn che mặt lại.
“Á á á!”
“Mẹ kiếp, cái quái gì vậy?”
Nàng mím môi, nhân cơ hội này lấy thêm một đống ám khí có tẩm thuốc độc để tấn công, chờ khi mười tên đó mất khả năng chiến đấu bèn rút chiếc trâm cài trên đầu mình ra, lao tới chém thẳng vào cổ từng tên một.
Đám nam nhân với thân hình to cao lực lưỡng cứ thế ngã cái phịch xuống đất, thoi thóp một lúc rồi cứ thế trút hơi thở cuối cùng.
“Phù, mém nữa là chết rồi.”
Châu Mộc Vân thở hồng hộc, nhanh chóng quay lại chỗ tên kia đang nằm nhưng không dám lại gần mà đứng cách đó một đoạn, giơ trâm cài lên đe dọa rồi hỏi bằng giọng ngờ vực: “Ngươi… không phải là bệ hạ sao?”
Nhưng khuôn mặt lẫn thân hình kia lại giống như đúc, chỉ có điều người này đang khoác lên mình y phục của một tên tiều phu chứ không phải long bào, đằng sau đeo giỏ tre có đựng mấy que củi, bên hông giắt một chiếc rìu đã bị rỉ mà khuôn mặt cũng trông có vẻ lấm lem, khí chất khác hoàn toàn với vị hoàng đế lạnh lùng kia.
“Tiểu hồ ly, cô đang nói gì vậy? Bộ cô quên ta rồi à?”
“Hả?”
“Ta là Hưng Kiệt, người đã cứu cô lúc còn ở trên núi Đại Sơn này, chẳng lẽ cô chính là loại người lấy oán báo ơn, đến cả ân nhân của mình cũng không nhớ à?”
“…”
Châu Mộc Vân nhìn chằm chằm khuôn mặt ngơ ngác kia mà không biết hắn đang nói dối hay thật, nhưng mà hình như người này đúng là vị sư huynh đó thì phải vì lúc vào cung nàng cũng đã nhầm lẫn một lần.
Nhưng cũng có khả năng Tống Minh Viễn chính là Hưng Kiệt, rốt cuộc ai mới là thật đây? Làm sao trên đời lại có hai người giống y đúc như vậy được, đến cả từng sợi lông mi cũng giống nữa?
Châu Mộc Vân càng nghĩ càng thấy hoang mang nhưng sợ Tống Minh Viễn cố tình làm vậy để bắt mình về nên vẫn tiếp tục hỏi: “Thật không?”
“Thật chứ sao không? Lúc đó ta còn tưởng cô là hồ ly tinh tới quyến rũ ta nên đánh ngất cô đấy!”
“Nhưng tại sao ngày hôm sau ta xuống lại không thấy huynh đâu, hỏi những xung quanh đó ai cũng bảo không có người nào tên Hưng Kiệt cả?”
“Chậc, nơi đó vốn là nhà của ca ca ta nhưng huynh ấy có việc nên ta tới trông giúp vài hôm, được hai ngày thì dưới chân núi có việc nên lại quay về tiếp.”
“Vậy huynh vào rừng làm gì vậy?”
“Tất nhiên là vào đốn củi và kiếm thức ăn rồi, cô nghĩ hít không khí sẽ sống được à?”
“…”
Châu Mộc Vân lúc này mới buông lỏng cảnh giác, cài lại cây trâm lên đầu rồi tiến tới nhưng vẫn còn hơi nghi ngờ nên thẳng thừng xé áo nam nhân tên Hưng Kiệt kia ra.
“Á! Cô… cô làm gì vậy?”
Đối phương giật mình, hoàn toàn không ngờ tới được nên hốt hoảng đưa tay lên che ngực sau đó nhìn nàng bằng ánh mắt cảnh giác: “Tiểu hồ ly, cô định giở trò b.iến t.hái sao?”
Nhưng Châu Mộc Vân lại chẳng hề quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm lên người hắn một lúc lâu rồi thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là không phải bệ hạ rồi, trên người ngài ấy có sẹo còn huynh thì không, vả lại bệ hạ không yếu tới nỗi mà chỉ mấy tên nhãi nhép kia cũng không hạ gục được.”
Mí mắt Tống Minh Viễn giật giật, cố nhịn cơn tức trong lòng sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Tiểu hồ ly, tuy ta hơi yếu nhưng thấy cô gặp nguy hiểm vẫn liều mình tới cứu mà, bộ cô không cảm kích chút nào sao?”
Đúng là uổng công y cố tình bị thương để không bị nghi ngờ mà.
Châu Mộc Vân bĩu môi, không tiếp tục quan tâm mà vạch áo đối phương ra, thấy vết thương đang rỉ máu thì lo lắng không thôi: “Huynh có đau lắm không?”
Tống Minh Viễn gật đầu, xuýt xoa một tiếng rồi giả vờ ôm lấy bụng mà nhăn nhó: “Đau đến chết đi sống lại luôn này, đau như có ngàn vết dao cứa vào người luôn vậy… hức hức… tiểu hồ ly, ta đau quá đi mất…”
Nàng thở dài, sợ để lâu vết thương sẽ nhiễm trùng nên nhanh chóng xé một mảnh y phục của mình ra để buộc