Tết nguyên đán năm 2009 dường như trôi qua vô cùng dài dằng dặc, sau khi Hạ Niệm Văn và Mộc Chỉ đưa Hạ Niệm Sanh về nhà, cô đã mấy ngày không ra ngoài, thẳng đến đám tang của Tiêu Tiêu cô mới ra ngoài.
Tang lễ của Tiêu Tiêu, cha mẹ cô từ Bắc Kinh chạy tới, cũng khóc kêu trời kêu đất náo loạn một trận, muốn tài xế gây tai nạn nói bồi thường rồi mới chịu nhập táng. Nói cho cùng bất quá chỉ là muốn đòi một ít bồi thường mà thôi.
Đó là một tài xế lái xe tải, ngày đó uống rượu đến mức đưa tay không thấy rõ năm ngón tay của mình, Trước kia Hạ Niệm Sanh chưa bao giờ cảm nhận được tình thân ở trước mặt thực tế giá rẻ như vậy, càng không nghĩ tới cha mẹ Lăng Tiêu Tiêu thực dụng như vậy, con gái mình đã chết, biết được rằng mọi thứ không thể cứu vãn, như vậy thì phải đòi bồi thường càng nhiều càng tốt, cũng có thể làm cho người còn sống sống tốt hơn một chút.
Trước kia khi Hạ Niệm Sanh làm tin tức đã từng nhìn thấy những chuyện kia, bây giờ chuẩn xác lại diễn ra lên người cô như vậy, mẹ Tiêu Tiêu đang lau nước mắt, ba cậu ấy còn đang ầm ĩ không đòi được bồi thường thì không cho phép con gái mình xuống mồ. Niệm Sanh đột nhiên nghĩ cuộc sống ngắn ngủi của Tiêu Tiêu đời này chắc là vận mệnh, cũng may nàng không nhìn thấy một màn này, một màn làm cho người ta lạnh lòng khổ sở như vậy.
Trong trí nhớ của nàng, cha mẹ nàng vĩnh viễn đều yêu nàng, sinh mệnh của nàng dừng lại ở nơi đó, mà không nhìn thấy mặt nhân tính ác liệt nhất âm u nhất.
||||| Truyện đề cử: Đại Chúa Tể |||||
Hạ Niệm Sanh mặt không chút thay đổi lạnh lùng nói với cha mẹ Tiêu Tiêu, "Tiêu Tiêu vẫn là con dâu nhà họ Bách, tài xế lái xe kia chỉ là một tài xế giao hàng bình thường, trong nhà có người già trẻ con, các người có lục soát nhà của hắn thì cũng không bồi thường được bao nhiêu tiền, chi bằng đi tìm Bách Văn Sơ, có lẽ còn có thể kiếm chút tiền. "
"Cô đang nói cái gì đó? Tiền gì mà tiền? Tôi cũng không phải bán con gái mình, cô là ai, chúng tôi cần công lý, một người tốt như vậy, con gái của chúng tôi, xinh đẹp như vậy, vất vả cực khổ nuôi nhiều năm như vậy, làm sao có thể nói không có thì không có? "
"Vậy một năm này cô ấy sống cuộc sống gì, hai người thân là cha mẹ, thật sự quan tâm tới chưa? Tất cả những gì các người quan tâm chỉ là phiếu chuyển tiền định kỳ hàng tháng của cô ấy, những con số kia còn có trọng lượng hơn người đang nằm trong đó, tôi là ai? Tôi là người không có quan hệ gì với các người, tôi coi cô ấy là người quan trọng nhất trên cuộc đời này, bác trai bác gái, mặc kệ các người có thế lực như thế nào có lòng tham như thế nào, coi Tiêu Tiêu thành máy rút tiền, tôi vẫn cảm tạ các người đã cho Tiêu Tiêu sinh mệnh, không có các người, cũng không có người phụ nữ làm tôi thương yêu nhất trên thế giới này, chỉ là, chỉ có vậy mà thôi, các người có khả năng cho cũng chỉ là huyết thống mà thôi, hiện tại, hoặc là các người đến Bách gia đòi giải thích, hoặc là ngậm miệng lại, trả cho con gái các người một chút an bình. "
Hạ Niệm Sanh nói xong, trong khoảnh khắc, tất cả mọi người ở đây đều không nói gì nữa, cha mẹ Lăng Tiêu Tiêu có chút hậm hực buông tay đứng ở một bên.
Nam Thành mưa vẫn rơi suốt mấy ngày, khắp núi đều ưuanh quẩn một cỗ thê lương, trên núi có rất nhiều bùn, trộn lẫn trong những vùng đất đó, trên tấm bia của nàng, nàng vẫn cười ngọt ngào nhìn tất cả mọi người, trong ảnh nàng trẻ trung như vậy, khuôn mặt trắng nõn bị mưa rửa sạch có chút tái nhợt.
Hạ Niệm Sanh đứng lặng người rất lâu trước mặt nàng, cô vẫn có thể ngửi thấy mùi vị của người kia, mùi kẹo ngọt ngào đó. Cô cầm một chiếc ô màu đen, đặt ở trên tấm bia, thân thể của cậu ấy vốn rất yếu, sau khi gặp mưa sẽ rất dễ bị cảm.
Tang lễ rất nhanh là xong, thì ra một người biến mất có thể nhanh như vậy. Những ngày đó, Niệm Sanh thường cảm thấy Tiêu Tiêu không hề rời đi, nàng dường như thời thời khắc khắc vẫn còn ở bên cạnh cô, nàng nói với cô rằng nàng còn có thể sống qua bốn năm mươi năm, cuộc sống dài như vậy đều phải trải qua thế giới của hai người, có thể rất nhàm chán không?
Cô thường nhớ tới nàng, cho tới bây giờ cô cũng không biết trí nhớ của mình lại tốt như vậy.
Lúc Tiêu Tiêu mười tám tuổi.
Ở trong sàn nhảy kia, dễ dàng tìm được cô. Tiêu Tiêu từ đầu cầu thang ký túc xá chạy xuống, nhìn thấy cô ấy lại ra vẻ rụt rè thả chậm bước chân, có đôi khi cô nghĩ cũng có chút áy náy, nếu Tiêu Tiêu không gặp được cô, có thể có một cuộc đời khác hay không? Trong một cuộc sống khác, nàng có thể gặp được rất nhiều người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền, có lẽ còn có thể rất săn sóc.
Dung mạo của nàng đẹp như thế, lại biết làm nũng, rất nhiều người đàn ông đều sẽ thích phụ nữ như cậu ấy, thế thì, nàng hẳn có thể đạt được cuộc hôn nhân mà Hạ Niệm Sanh cô không cho nàng được, tiền bạc, thậm chí là một gia đình. Nhưng người phụ nữ đó, cứ như vậy gặp được cô, khắc vào trong sinh mệnh, rốt cuộc không rút ra được.
Lúc Tiêu Tiêu hai mươi tuổi.
Khi đó hai người đã qua thời kỳ mài giũa, không còn niềm vui sướng như điên khi mới bắt đầu yêu, cuộc sống trở nên bình thường đơn giản bình thản như nước. Hễ cô rảnh rỗi sẽ chạy đến trường của họ, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau tự học, cùng nhau nằm trên bãi cỏ đọc sách, giống như tất cả tình yêu ở trường đại học, chẳng qua các cô đều là phụ nữ mà thôi, thỉnh thoảng làm thêm kiếm được một ít tiền, cô sẽ mời người phụ nữ cô yêu nhất xem một bộ phim, ăn một chầu kem ly.
Lúc Tiêu Tiêu hai mươi sáu tuổi.
Tiêu Tiêu với gương mặt ghen tuông.
Tiêu Tiêu hầu hạ ở dưới thân cô.
Lúc cô bị bệnh, lúc cô vui vẻ, cậu ấy mặc áo sơ mi dài của cô, Tiêu Tiêu phía dưới ngay cả qu@n lót cũng không mặc, tươi mới như vậy, cách gần như vậy, giống như trong tầm tay.
Ban đêm khi nỗi nhung nhớ đến phát cuồng, cô sẽ chạy lên núi, ngồi trên nghĩa trang một đêm.
Đêm lạnh như thế, cô gối lên tấm bia đá lạnh lẽo nói chuyện với nàng, cô nói rất nhiều về quá khứ của họ, nói về tương lai căn bản không kịp thực hiện của hai người,