Cô ngồi trên sàn nhà, nhìn điện thoại ngẩn người thật lâu, còn có tiếng alo vừa rồi, là cô ngủ đến mơ màng? Nhưng lại chân thật như vậy, chỉ là thanh âm kia, bây giờ nghĩ lại, lại không giống âm thanh của Tiêu Tiêu.
Khi đó là nửa đêm, gần rạng sáng, đêm tháng ba ở Nam Thành còn có chút lạnh, cô suy nghĩ một chút, lại gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, trong điện thoại vẫn như thường lệ, vẫn là bài hát kia vang lên, không ai nghe máy, không có một tiếng alo kia, trong đầu cô thanh tỉnh hơn một chút, âm thanh kia quả thật không phải Tiêu Tiêu, vậy thì là ai đây? Chẳng lẽ thật sự là mình xuyên qua sao?
"Cô là ai?" Cô gửi một tin nhắn qua.
Đáng tiếc tin nhắn như đá chìm đáy biển, không có bất kỳ đáp lại gì, tối hôm đó Hạ Niệm Sanh không ngủ, sáng sớm hôm sau, cô đứng trước phòng của Hạ Niệm Văn cùng Mộc Chỉ, Niệm Văn vẫn là bộ dáng vừa mới rời giường, bị Hạ Niệm Sanh trước cửa dọa sợ.
"Làm sao vậy? Lại mất ngủ?"
Hạ Niệm Sanh khoát tay áo.
"Hạ Niệm Sanh, chị nói chuyện đi, bác sĩ đã nói cổ họng của chị không sao, chị cứ như vậy không nói lời nào thì biết được chuyện gì đã xảy ra chứ?"
Hạ Niệm Sanh cầm lấy điện thoại di động của mình, viết cho Hạ Niệm Văn xem tin nhắn.
"Gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu."
Hạ Niệm Văn có chút đau lòng nhìn cô, Tiêu Tiêu đã chết hơn một tháng, cô vẫn không thoát ra được, nàng ôm lấy Hạ Niệm Sanh, thở dài, một người tốt như vậy, đột nhiên rời đi, một người khác, cứ như vậy chịu tra tấn.
Nhưng Hạ Niệm Sanh cũng không hài lòng với cái ôm này, tránh ra, chỉ chỉ giao diện tin nhắn trên điện thoại di động, vẫn muốn cô gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, vội vàng kéo tay Hạ Niệm Văn.
"Niệm Sanh, em biết chị rất khó chịu, nhưng Tiêu Tiêu đã không còn nữa, mặc kệ chị có tiếp nhận hay không, cô ấy cũng đã không còn, chị còn gọi điện thoại cho cô ấy làm gì?" Hạ Niệm Văn gầm nhẹ.
Cô buông tay Hạ Niệm Văn ra, chậm rãi cúi đầu.
Người phụ nữ từng vô tâm vô phế vui vẻ dũng cảm như vậy, bây giờ lại tiều tụy thành bộ dáng này, hốc mắt Hạ Niệm Văn hơi phiếm hồng, chỉ là Hạ Niệm Sanh vẫn gắt gao nhìn nàng.
Cô há miệng, cô muốn nói cho Niệm Văn, tối hôm qua điện thoại di động của Tiêu Tiêu có người nghe máy, cô há miệng, vẫn không thể mở miệng nói chuyện, cô không muốn nói, nói cái gì? Đã không còn d*c vọng đặc biệt muốn tâm sự cái gì, cô xoay người lại, suy nghĩ một chút, vẫn lấy điện thoại di động của mình ra.
"Chị, chị muốn nói chuyện có phải không? Chị nói đi, chị nói đi, bác sĩ nói cổ họng của chị đã sớm khoẻ lại, chị đừng doạ em." Hạ Niệm Văn sắp khóc.
Lúc này Mộc Chỉ cũng từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, ai biết Hạ Niệm Sanh vội vàng chạy đến trước mặt Mộc Chỉ, chỉ vào tin nhắn trên điện thoại di động cho Mộc Chỉ xem.
Vẫn là mấy chữ kia, "Gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu. "
Sau đó lại nhập lại "Mỗi đêm tôi đều gọi điện thoại cho số điện thoại này, đều gọi được, tối hôm qua cư nhiên có người nghe máy, là một giọng nữ, mọi người thử gọi xem, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. "
"Ý của cô là điện thoại của Tiêu Tiêu còn có thể gọi được?" Mộc Chỉ hỏi.
Hạ Niệm Sanh nhẹ gật đầu.
Nếu không phải là một người như vậy, ai sẽ gọi điện thoại di động cho người chết sau khi người đó đã chết?
Mộc Chỉ cầm điện thoại di động, có chút hồ nghi tìm tên Tiêu Tiêu trong danh bạ, nhiều lần cô cũng không dám xem cái tên trong danh bạ kia, giống như sau lưng cái tên kia còn có thể tìm được người kia. Cô có chút sợ hãi, tay cầm điện thoại di động khẽ run, rất nhanh, điện thoại đầu kia liền gọi được, vẫn là tiếng đô đô chờ nghe máy, đồng tử cô có chút lớn lên nhìn chằm chằm Hạ Niệm Sanh, không bao lâu sau, đầu dây bên kia truyền đến chào ngài, điện thoại ngài gọi không có người nghe máy.
"Có phải số này đã được người khác dùng hay không?" Mộc Chỉ nghi hoặc hỏi.
"Tôi cũng từng nghĩ tới, thế nhưng, tôi đã gọi điện thoại rất nhiều đêm, tôi còn nhắn tin, nếu những người khác dùng số này, vì sao cho tới bây giờ đều không nghe điện thoại? Cũng không trả lời tin nhắn? Đằng sau số điện thoại này giống như không có ai, nhưng cho tới bây giờ đều có thể gọi, cho tới bây giờ cũng sẽ không bởi vì hết pin mà tắt máy. " Hạ Niệm Sanh nói thật dài.
Mộc Chỉ nhìn ngón tay cô nhanh chóng đánh chữ.
"Niệm Sanh, đánh nhiều chữ như vậy không mệt sao? Nói chuyện đi, cô cũng gần một tháng không nói chuyện, chúng tôi đã lâu lắm không nghe thấy thanh âm của cô." Mộc Chỉ nắm tay Hạ Niệm Sanh nói.
Nhưng Hạ Niệm Sanh căn bản không thèm để ý, chạy về phòng ngủ bật máy tính lên.
Mộc Chỉ và Hạ Niệm Văn chạy theo cô vào,, "Chị muốn làm gì vậy?"
Hạ Niệm Sanh mở máy tính, mở IE, lên trang giao diện di động Trung Quốc, cô nhập điện thoại di động của Lăng Tiêu Tiêu, chỉ là mật khẩu, cô suy nghĩ một chút, nhập sinh nhật Tiêu Tiêu, mật khẩu sai rồi, lại nhập sinh nhật của mình, lần này đúng rồi, chỉ là mã xác minh ngẫu nhiên nhất định phải lấy được điện thoại đó mới được.
Hạ Niệm Sanh có chút uể oải.
Cô đánh chữ trên máy tính, "Mọi người xem, ngay cả mật mã cũng không có sửa, làm sao có thể là người khác đang dùng số này? "
Chuyện này có chút kỳ lạ, chỉ là Hạ Niệm Văn nhìn cô liên tục gõ chữ trên máy tính, đành phải tuyệt vọng tựa vào tường, Hạ Niệm Sanh nói không ra lời, cô vậy mà nói không ra lời.
Hạ Niệm Văn nắm lấy bả vai Niệm Sanh, kích động nói, "Hạ Niệm Sanh, em van xin chị, chị nói chuyện đi, được không? Bác sĩ nói cổ họng của chị đã không có gì đáng ngại, chị đừng giả bộ câm."
Hạ Niệm Sanh không để ý tới nàng, cô không muốn nói chuyện, chuyện này phải nói bao nhiêu lần mới hiểu được? Hạ Niệm Sanh có chút tức giận, từ sau khi Tiêu Tiêu đi, tính tình của cô càng trở lên khó hiểu, thời gian dài không để ý tới người khác, có đôi khi bất kỳ một câu nào cũng có thể chọc giận cô, mà hậu quả là cô tức giận, phanh một tiếng đóng cửa lại.
"Bác sĩ đã nói không có việc gì, chỉ là mấy ngày trước chị vừa hát vừa khóc, tạm thời đem cổ họng khóc hỏng mà