Trên trán tài xế toát mồ hôi, từ vẻ mặt khẩn trương của anh ta nhìn ra được là một người thành thật, dọc theo đường đi liên tục hướng về phía Lăng Tiêu Tiêu và Hạ Niệm Sanh ở ghế sau xin lỗi, nhưng xin lỗi không có tác dụng gì, xe taxi lượn đỉnh núi một vòng sau liền tắt máy.
Ba bốn giờ chiều tài xế taxi cần đi đổ xăng, mặt anh ta càng đỏ lên, cũng không biết nên làm gì, ngược lại Hạ Niệm Sanh cùng Lăng Tiêu Tiêu xuống xe.
Lăng Tiêu Tiêu nhìn xung quanh bốn phía, chắc chắn là ở ngã ba giữa sườn núi kia rẽ nhầm đường, nhìn tài xế kia một cái, quả thật đã không còn xăng, mới lấy điện thoại ra để tài xế Bách gia đến đón.
Chỉ là, tối hôm qua tùy tiện ra ngoài, nàng cũng không có thói quen mang theo bộ sạc điện thoại di động, màn hình điện thoại di động nhấp nháy xem như chào hỏi nàng rồi hết điện tắt máy.
Rơi vào đường cùng nàng đành phải nhìn Hạ Niệm Sanh, Hạ Niệm Sanh lắc đầu.
Đáng lẽ cô nên làm ca chiều nay nhưng ai cũng không nghĩ tới lại gặp Tịch Thận Chi và Lăng Tiêu Tiêu, dứt khoát cũng tắt máy, lúc này khởi động máy chẳng phải là mình mài đầu trực tiếp đưa cho Dương Khiết chém sao?
"Giờ mà khởi động máy sẽ bị đoạt mệnh CALL trở về."
Vừa nghĩ tới khởi động máy, Hạ Niệm Sanh liền nghĩ đến gương mặt như bánh nướng của Dương Khiết thường xuyên tiến đến bên mũi cô, gương mặt bánh nướng gì? Danh từ trên sách giải thích gọi là nhẹ nhàng chạm vào liền cúp điện thoại liền gọi là mặt bánh nướng.
Nhớ tới Dương Khiết, trong dạ dày Hạ Niệm Sanh cuộn lên từng đợt buồn nôn, ở trên người người phụ nữ kia, cô cảm nhận được cái gì là hận từ đầu đến cuối, cái gì là hận không có giới hạn.
Chuyện Dương Khiết thiết lập cô làm kẻ địch giả tưởng, cô quả thật rất bất đắc dĩ, bị một cấp trên bụng dạ hẹp hòi coi là kẻ địch giả tưởng, con đường công sở của Hạ Niệm Sanh cũng giống như tình trường của cô, cần phải vượt qua chông gai.
Cô cũng không phải không nghĩ tới muốn hoà giải với Dương Khiết, khi cô dần dần ý thức được người phụ nữ kia luôn nghĩ biện pháp gây khó dễ cho cô, cô từng một đêm không ngủ thuyết phục bản thân, vì tiền đồ, vì nuôi sống bản thân, vì cái gọi là ước mơ kia, cô mời Dương Khiết ăn cơm, nhưng người phụ nữ kia không chỉ kéo bạn thân của cô ấy, người đàn ông của bạn thân cô ấy, anh em của người đàn ông bạn thân cô ấy, bạn gái của anh em người đàn ông bạn thân cô ấy, bạn gái của bạn gái của anh em người đàn ông bạn thân cô ấy, hiển nhiên thiếu chút nữa kéo cô tăng ca liên tục, cô cũng nhịn, ngày đó mười mấy người, ăn hết tiền lương của cô một tháng, còn làm cô về đến nhà nôn một đêm, nôn thẳng đến khi vàng mật đều đi ra.
Từ đó về sau lại gặp Dương Khiết, cô không cần phải nhìn thẳng vào mắt cô ta nữa, cô cũng từng xin giám đốc thay đổi bộ phận, đài trưởng từng ám chỉ cuối năm nay cô có một cơ hội thăng chức, dựa vào cơ hội này cô có thể không cần ở dưới tay Dương Khiết nữa.
Cứ như vậy, mỏi mắt chờ mong chờ đến ngày cuối năm, mẹ kiếp, Hạ Niệm Sanh vỗ mạnh đùi, cô liền nói hoàn cảnh hôm nay cô làm sao có thể nhớ tới Dương Khiết, buổi chiều hôm nay chính là cuộc họp thay đổi nhân sự năm trước, cô bị hai cô nãi nãi này làm chậm trễ chuyện này.
Quả quyết khởi động máy.
Quá trình khởi động điện thoại di động dài dằng dặc, lần đầu tiên Hạ Niệm Sanh có một loại xúc động muốn lắp đặt bảo vệ an ninh 360 cho điện thoại di động, điện thoại di động thật vất vả mới phản ứng lại, lại giống như tĩnh hô hấp trầm mặc, cô nhìn tín hiệu, là đầy đủ, không có điện thoại, không có tin nhắn, không có gì cả, ngay cả đạo diễn Tiểu Tĩnh cũng không nhắn tin hỏi chị Hạ đi đâu, Hạ Niệm Sanh nhất thời có một loại cảm giác mất mát bị người ta không để ý, tuy rằng rất nhỏ, rất nhanh, nhưng cô biết cảm giác kia là gọi là mất mát.
Cô nhéo nhéo điện thoại di động, lại bỏ điện thoại vào túi, ánh mắt bay rất xa, cho đến khi Lăng Tiêu Tiêu tiến đến trước mắt cô cũng không thèm để ý.
"Có chuyện gì vậy? Hình như cậu có tâm sự." Lăng Tiêu Tiêu cũng nhìn phương xa.
Phía xa là rừng cây trùng điệp xanh mướt bao phủ Nam Thành, cốt thép xi măng, kiến trúc lạnh như băng, có cái gì để xem chứ?
"Chúng ta phải làm gì?"
"Cậu hỏi hiện tại hay là tương lai?" Hạ Niệm Sanh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
"Hiện tại ".
Lăng Tiêu Tiêu nhắc nhở tình cảnh hiện tại của cô.
Đáng tiếc là, cho dù điện thoại di động của Hạ Niệm Sanh có thể bật máy, Lăng Tiêu Tiêu ngoại trừ có thể nhớ rõ số điện thoại di động của cô ra, số điện thoại di động của bất luận kẻ nào khác cũng không nhớ được, cho nên tài xế nhà họ Bách không có biện pháp gọi tới, chứ đừng nói đến số điện thoại di động của Bách Văn Sơ.
Mà cũng không thể để Bách Văn Sơ đến đón nàng, còn có, Hạ Niệm Sanh....
"Alo? Hạ Niệm Văn? Em giúp chị tìm một chiếc xe đến, ở đâu? Nam Sơn, đúng, không phải, không có ở Bách gia, lên Nam Sơn không phải có một con đường phân nhánh sao? Một con đường hướng đến Bách gia, em bảo tài xế đi theo con đường khác là được rồi, đi xuống? Đang ở đỉnh núi, đi xuống chết cóng, mà trước khi trời tối không nhất định có thể đi được đến, được rồi, chị sẽ tự bỏ tiền đón xe, đúng, em bảo lái xe đổ xăng trước khi lên, nơi hoang sơn dã lĩnh này, đừng lại lấy một chiếc xe khác để thổi gió tây bắc trên núi."
Cũng không biết câu nói sau cùng kia làm tài xế bận lòng, khuôn mặt anh ta càng lúc càng đỏ lên, nói chuyện cũng càng thêm lắp bắp.
"Thật xin lỗi, cô gái."
"Thật sự xin lỗi...."
"Không sao, anh cũng không phải cố ý, lần sau nếu không biết đường phải nói sớm." Hạ Niệm Sanh kéo Lăng Tiêu Tiêu trở lại xe một lần nữa, đỉnh