Ngoài cửa sổ xe, Hạ Niệm Văn mặc áo hoodies màu tím nhạt, đầu đội mũ của áo hoodies, nặng nề gõ cửa sổ xe.
"Đây là có chuyện gì vậy? Các chị sao lại chạy lên trên đỉnh núi này?" Hạ Niệm Văn nghi ngờ nhìn xem hai người, hai tay đã buông ra, Lăng Tiêu Tiêu lạnh nhạt xuống xe.
Tài xế taxi mà Hạ Niệm Văn tìm tới tựa hồ đang nói gì đó với tái xe vừa rồi, tài xế kia vẫn một mực cúi đầu, chẳng lẽ lại là đang oán trách hắn làm xấu mặt cái nghề này? Nghĩ đến sai lầm cấp thấp như vậy đúng là không nên phạm phải.
Mấy người xuống núi, trước tiên đưa Lăng Tiêu Tiêu về Bách gia, lúc chia tay đã sắp hoàng hôn rồi, Tiêu Tiêu quay đầu lại, quay đầu lại nhìn một cái thật sâu.
"Hạ Niệm Sanh, lý do xin nghỉ phép của em đã dùng đến cạn kiệt rồi, làm ơn lần sau chị có việc gì có thể chờ đến cuối tuần thì có chuyện gì không? Chị biết cuối năm rất bận rộn đó.
" Hạ Niệm Văn khó có được phàn nàn, Dương Vân An đã cảnh cáo cô rất nhiều lần, chỉ là tình hình năm nay thật sự là quá nhiều.
"Chị cũng không muốn, Nam Thành lớn như thế, chị làm sao biết có thể gặp được?"
"Không phải chị và cô ấy thường xuyên gặp nhau sao?" Hạ Niệm Văn chép miệng.
"Chị nói là Tịch Thận Chi.
" Nghĩ đến Tịch Thận Chi, Hạ Niệm Sanh có chút phiền muộn, loại phiền muộn này giống như là phiền muộn mùa hè ẩm ướt Nam Thành, mãi không khô, giống như là có chút tình nghĩa mặc kệ dùng phương thức như thế nào cũng không trả nổi.
Cô nghĩ đến trận hỏa hoạn khó hiểu kia, Tịch Thận Chi nhặt hộp cho cô, cô nhớ tới ngày đầu tiên nhìn thấy nàng xuất hiện trong căn hộ mà Hạ Niệm Văn thuê, bất quá chỉ là nửa năm, giống như đã qua rất lâu, quen biết người này cũng giống như quen biết hơn nửa đời người.
Hạ Niệm Sanh kể ngắn gọn cho Hạ Niệm Văn về chuyện trong quán cà phê buổi chiều, đương nhiên tránh nặng tìm nhẹ đem chuyện Tịch Thận Chi bị tạt cà phê tránh đi, nhưng Hạ Niệm Văn vẫn kinh hô thành tiếng như chưa từng thấy qua chuyện đời, "Sao cô ấy có thể như vậy chứ?" Niệm Văn vốn không có ấn tượng tốt với Lăng Tiêu Tiêu.
"Cô ấy cũng bị chọc giận.
"
"Cô ấy không phải vốn chính là Bách!.
"
"Chị thì sao? Là chị họ của em, là phụ mẫu áo cơm của em khi em xa nhà, đúng hay không? Năm ngoái em vừa tới Nam Thành lúc có phải chị dẫn em đi vòng quanh Nam Thành đúng không, quen thuộc với khí hậu của thành phố này, quen thuộc với tuyến đường của thành phố này, quen thuộc với người của thành phố này? "
"Vâng.
"
"Là hai cô gái duy nhất của thế hệ Hạ gia chúng ta, chúng ta có nên đứng trên cùng một mặt trận hay không?" Hạ Niệm Sanh nói có chút kích động, Niệm Văn vội vàng bắt lấy tay cô bởi vì kích động mà bối rối.
"Thứ nhất, chị không để ý đến Hạ Niệm Bạch, thứ hai, em có thể cùng chị vĩnh viễn đứng trên một chiến tuyến, nhưng em có quyền đối với thứ em không thích cùng người ta giữ im lặng.
"
"Đương nhiên, nhưng là bây giờ còn có một nhiệm vụ cần em.
" Ở chỗ Hạ Niệm Văn, cô vĩnh viễn cũng không biết ba chữ da mặt dày này viết như thế nào.
"Em đã đáp ứng lãnh đạo chúng ta một hồi liền phải trở về, em đi ra đã gần hai tiếng đồng hồ, chị còn muốn em làm gì?" Hạ Niệm Văn thật hối hận, thật hối hận lúc trước nghe lời mẹ mình đến tìm chị họ, bất quá chính là ở nhờ ở chỗ cô mấy tháng mà thôi, sau đó Hạ Niệm Sanh đã ở lại, chẳng qua chỉ là lúc ban bắt đầu không tìm được việc làm nên ăn chực nhà cô mà thôi, nhưng sau đó giúp cô trả lại tiền thẻ tín dụng cũng đủ để ăn một năm cơm mà!
"Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo! " Hạ Niệm Sanh đọc diễn cảm nói.
"Vậy chị lại có chuyện gì?" Hạ Niệm Văn rất bất đắc dĩ, gặp được chị họ vô lại vô sỉ như vậy cô chỉ có bất đắc dĩ.
"Trở lại quán cà phê xem Tịch Thận Chi một chút, nếu như có thể, giúp ta xin lỗi Thận Chi đi.
" Thanh âm của cô rất thấp, một khi lúc cô thu hồi không đứng đắn, sẽ xuất hiện giọng nói thấp như vậy.
"Ngay cả nói xin lỗi cũng phải nhờ em giúp chị? Như vậy có thể quá không có thành ý không?" Hạ Niệm Văn ghét bỏ khinh bỉ.
"Chị biết, nhưng chị không muốn có bất kỳ tiếp xúc và liên lạc nào với Thận Chi, chị đối với cô ấy có rất rất nhiều áy náy, thậm chí! " Cô dừng một chút, ngoài cửa sổ xe không biết là sương mù hay khói.
Đến cửa đài truyền hình, Hạ Niệm Sanh xuống xe, Hạ Niệm Văn biết địa chỉ quán cà phê kia, lại ngồi xe đi qua, thời gian dài như vậy, nói không chừng Tịch Thận Chi người ta đã sớm đi.
Buổi chiều ngày làm việc, trong quán cà phê có nhiều người hơn, giống như thế giới này luôn có rất nhiều người không có việc gì làm như chị họ cô, Hạ Niệm Văn đẩy cửa ra, hệ thống sưởi ấm bên trong đập vào mặt, rất dễ dàng nhìn thấy người trong góc hẻo lánh kia.
Tháng Thận Chi phải dưỡng bệnh kia Niệm Văn có đi thăm người ta một hai lần, cô ấy so với lúc mới tới thuê phòng sẽ thích nói chuyện hơn một chút, có thể là do cả hai đều quen thuộc hơn một chút, Hạ Niệm Văn tìm được cô trong đám người nhộn nhịp của quán cà phê, cô cúi đầu, nhìn không rõ vẻ mặt của cô, chỉ là bộ quần áo trên người rõ ràng có chút dấu ấn, không khó để nhận ra đó là vết cà phê, đối diện cô ngồi một người, Hạ Niệm Văn chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
"Cô không phải người địa phương Nam Thành đúng không?" Bóng lưng kia hỏi Tịch Thận Chi.
"Không phải.
" Tịch Thận Chi cũng không ngẩng đầu lên.
"Cô bao nhiêu tuổi rồi?" Bóng lưng phảng phất như tâm tình không tệ.
"Lớn hơn cô.
"
"Cô đến Nam Thành bao lâu rồi?" Bóng lưng tiếp tục kiên trì.
"Lâu hơn cô.
"
"!.
"
Tịch