Quần mang thủ cấp của Tự ra treo trên cờ hiệu.
Quân Kim ngoan cố còn chui lủi trong lùm cây, bụi cỏ, thấy vậy cũng quy hàng toàn bộ.
Quần không còn hứng sát sinh, cho bọn họ hàng, chỉ mong mau chóng quay về báo công với chủ tướng.Quân Mông Cổ cho san bằng Trường Chinh, đốt sạch nhà cửa, già trẻ lớn bé giết trên năm trăm hộ, xác chất thành núi, máu chảy thành sông, màu tanh tưởi khét lẹt bốc lên cách chục dặm còn ngửi thấy.Đội hộ vệ của Quần lôi ra một thiếu niên mặt mũi lấm lem, bộ dạng thất thần, kéo hắn đến trước mặt Quần.
“Bẩm tướng quân, chúng thần bắt được kẻ này đang nấp dưới gầm giường trong tư gia quận thú Khuất.
Hắn nói có điều có thể thương lượng với tướng quân.”Quần hỏi, “Ngươi là ai, mau xưng tên tuổi.”Tay thiếu niên run rẩy lẩy bẩy, nói không thành tiếng.
Phải mất dăm ba lượt gặng hỏi, Quần mới biết hắn tên Hoát Triển, em trai Hoát Tự.Triển quỳ lạy.
“Xin đại tướng cho tha mạng.
Tiểu nhân họ Khuyết, phụ tổ là Ngự sử đại phu đầu triều, có nhiều thông tin mật quý giá, sẽ có ích cho đại tướng.
Thanh kiếm đại tướng tước được từ tay thực huynh của tiểu nhân, tiểu nhân cũng biết công pháp để có thể thi triển.”“Bí mật của các ngươi chúng ta đều nắm rõ hết.
Người các ngươi quy hàng cũng phải tới trăm hộ, làm gì có cái gì của các ngươi là ta không biết? Còn vũ khí của ngươi, ta không thèm dùng đến.
Giữ mạng cho người kì thực vô ích.”Triển mặt tái xanh, lạy lục liên hồi.
“Trăm lạy ngàn lạy đại tướng, xin đại tướng rủ lòng thương giữ mạng thối này của tiểu nhân, tiểu nhân kiếp này nguyện làm trâu làm ngựa cho đại tướng.”“Ngươi quay về phương Bắc, khấu đầu tiên tổ bọn ta đủ mười cái, ta sẽ suy nghĩ.”Triển vội vàng làm theo, khấu đầu không chút do dự.Quần mới nói, “Được.
Coi như hôm nay ta cho ngươi đường sống.
Tới thành Bàn Cẩm và bảo họ mở cổng thành ra nghênh đón bọn ta.
Số phận của Trường Chinh, chính mắt ngươi đã thấy.
Nếu ta tới Bàn Cẩm mà cổng thành không mở sẵn, không những ta sẽ làm cỏ cả quận các ngươi, mà ta sẽ tìm đích thân ngươi, vằm thây ngươi ra thành trăm mảnh, ta sẽ triệt huyết mạch cả tộc nhà ngươi.
Nếu biết điều thì hãy đi nhanh đi.”Hoát Triển cúi luồn mà lui ra, chạy thẳng về phương Tây.Thốc Mãn Quần thu quân trở về, huênh hoang bước vào trại báo tin với Húc Đồ Cung.
Khi đang báo cáo kết quả, thấy Bạt Tác đứng một bên, nghiến răng trợn mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, Quần càng thêm hả dạ.“Thần không còn gì để nói.
Bẩm tư lệnh, dường như Bạt tướng quân còn điều muốn nói.”Bạt Tác mới nói, “Sao ngươi có công nghệ này mà tới bây giờ mới sử dụng, lại còn không nói cho Húc tướng quân?”Quần đáp, “Đây là công nghệ của người Kim, cần thời gian để chúng ta có thể chế tác.
Thần định tự mắt đánh giá hiệu nghiệm, nếu không tốt thì sao dám tiến cử với tư lệnh?”Húc Đồ Cung khoát tay, Tác và Quần hai người đồng loạt lùi lại một bước.
Cung vốn người kiệm lời, chỉ khi thật cần thiết mới nói.
Nhưng khi hắn khoát tay, thủ hạ lập tức biết điều mà giữ yên lặng.Cung nói, giọng vang vọng như tiếng hổ gầm, “Ta cho Thốc Mãn Quần lãnh binh tiên phong, sử dụng xạ khí mới để hạ thành Bàn Cẩm.”“Vậy thần sẽ lãnh nhiệm vụ gì?” Bạt Tác hỏi.“Quân Kim ở thành An Sơn cũng rút chạy hết rồi.
Giờ chúng đang tập trung ở hai thành Bàn Cẩm và Dinh Khẩu.
Thần lĩnh quân tiến đánh Bàn Cẩm, Đồng Dao Tử bao vây Dinh Khẩu, tránh địch tạo thế gọng kìm.
Chỉ cần hai người, không cần hơn.
Nay có tin tàn quân Kim vẫn còn đang quấy rối gần Điệu Binh Sơn.
Thiết nghĩ Bạt tướng quân trước giờ đều đoạn hậu, đã quen với việc này, cũng nên ở lại để dẹp giặc, nhổ cỏ tận gốc.”“Cứ y lời Thốc Mãn Quần mà làm.
Ta giao Thốc Mãn Quần nửa vạn tinh binh, Đồng Dao Tử hai ngàn, Bạt Tác năm trăm.
Xong việc báo tin về Liêu Dương.
Giờ các ngươi lui cả đi.” Húc Đồ Cung trở vào trong trại.“Tên khốn này thực sự dồn ép mình quá đáng mà,” Bạt Tác nghĩ bụng, nghiến răng, đôi mắt đỏ long sòng sọc, huyết mạch Đại Hãn chảy rạo rực trong cơ thể, hừng hực nguyên khí hung đỏ, khiến quân sĩ đứng gần đều bị tác động bởi ý chí mà đồng loạt kinh hãi.
“Ta sắp đả thông huyết khí gia truyền của Khả Hãn rồi.
Đợi đến lúc đó, ta sẽ giết chết ngươi bằng chính đôi tay mình.”Thốc Mãn Quần về trại riêng, khao thưởng ba quân, nhậu nhẹt thâu đêm suốt sáng, rồi lại cho gọi tì tướng, phát thưởng nào là ngọc ngà châu báu, tướng nào cũng đầy một hòm kim tiền mang về.
Tới phen Minh An, hắn mới nói, “Vàng bạc châu báu, thực sự ta không thiết tha gì.
Ta chỉ xin đại tướng một thứ này mà thôi.”“Ta mang đại ơn nhà ngươi đã giúp ta, sẽ không để ngươi phải chịu thiệt.
Cứ nói.”“Ta nghe nói đại tướng có thu hồi được Đoạn Tuyệt Kiếm của Khuyết Hoát Tự?”“Phải.”Thốc Mãn Quần sai người mang thanh kiếm ra.
Đoạn Tuyệt Kiếm dài chưa tới một thước, nhưng nặng phải tới trăm cân, phải bốn lính Mông Cổ cùng vác ra mới được.
Bề mặt lưỡi kiếm đen thăm thẳm, thi thoảng thoắt ẩn thoắt hiện những đốm trắng mịn như bột lân tinh.
Ai nấy đều cho là những đốm trắng đó là oan hồn của những kẻ đã bị vấy máu trên thanh kiếm này, nên e dè không dám động vào.Minh An chắp tay.
“Nếu đại tướng không dùng tới, liệu ta có thể mạn phép xin ông ban thưởng cho?”Quần đăm chiêu suy nghĩ một hồi rồi đáp, “Thanh kiếm này tuy là tạo vật hiếm có, nhưng uế khí vô cùng nặng nề, kẻ nào sử dụng nó đều đoản mệnh.
Tới ta còn không biết nó được rèn lên từ chất liệu gì, không có cách nào kiềm chế được uế khí này.
Ngươi chắc