Lão nhân nọ giẫm mạnh chân gỗ xuống đất, bật lên cao.
Sình Dương xoay một vòng, một đường kiếm chém ngang tầm mắt hắn, nhưng lão nhân nọ đã ở ngoài tầm với.
Bọn họ đổi hai chiêu như khởi động, cả hai vừa đánh vừa quan sát cử động của đối phương kĩ càng.Bọn họ di chuyển từ tốn thành vòng tròn như song hổ rình mồi.
Sình Dương cố gắng quan sát bộ pháp của lão nhân, nhưng tới bây giờ không thấy gì bất thường.
Hắn mới tung một chiêu, đường kiếm trong gió vun vút nhẹ bẫng quét ngang không trung, nhắm vào bả vai lão nhân.Lão nhân lách mình tránh được, mũi kiếm phóng điểm chỉ vào bả vai kia của Sình Dương.
Sình Dương cũng tránh theo quán tính, thế là hai người họ bước thêm vài bước, hoán đổi vị trí với nhau.“Vân Tằng Vân, Mạc Giảo Kiếm Pháp!” Lão nhân không để Sình Dương ngơi nghỉ, hét tên chiêu thức, một cước đạp lên mạn thuyền, phi tới trên không trung.
Mũi kiếm của lão vẽ thành những vòng tròn nhỏ, càng tới gần càng nhỏ lại như thòng lọng siết chặt lấy cổ.Sình Dương lấy đơn giản chống phức tạp, giơ Sa Thập Ca theo phương chéo đỡ lấy.
Lão nhân thu kiếm lại, thuận thế một chiêu vút xuống, toan thọc vào vùng bụng Dương.
Sình Dương thu tay lại, khuỷu tay gập vào, chĩa lưỡi kiếm xuống dưới gạt ra.
Lão vẫn gay gắt đánh đến, người càng gập xuống dưới, kiếm lại chém tuốt lên trên theo phương thẳng đứng, một chiêu trúng đích có thể xả đối phương ra làm đôi.
Đó là chiêu Nhân Cổn Kiếm Đề—người lặn kiếm nâng.
Sình Dương lập tức nhảy bật ngược lại, thuận chân tiếp đất ngay gần vò rượu ban nãy lão nhân nọ uống, đá nó về phía lão.Lão xả vò rượu làm đôi, mảnh gốm vỡ choang, rơi loảng xoảng trên mặt thuyền.
Đám đông xung quanh hò reo loạn xạ, nhảy nhót tới nghiêng cả thuyền đôi chút, Hải Lãng phải mắng cho bọn chúng bớt lại.Lão nhân cứ thuận đà đâm tới, đầu lưỡi kiếm giảo hoạt như mãng xà.
Sình Dương một bước chém được, lão lại lật kiếm ra chém.
Sình Dương cũng lật mặt kiếm ra, giơ ngang trước ngực đỡ một chiêu.
Lão nhân cũng tấn công mấy chiêu nữa, chiêu thì chặt, chiêu thì chém, nâng mây vuốt gió bắt mắt, nhưng Sình Dương một chiêu Khai Bình Sâm Lâm bình tĩnh múa thành một vòng cung, tạo tấm bình phong trước mắt đỡ sạch, kiếm quang lóe lên sắc xanh dương như màu nước biển.
Kiếm chạm kiếm kêu xoang xoảng, người xung quanh kẻ trầm trồ, người sợ hãi.
Lão lại hét một chiêu nữa, “Bát Thích Độc Đạo”, mũi kiếm đâm về một hướng liên tục tám lần.
Sình Dương lùi thêm hai bước thì vấp phải phần dây thừng chăng buồm nơi lão nhân ban nãy dựa lưng vào uống rượu.
Dây thừng này là một chùm dây chằng lại vào nhau thành những ô vuông trên bàn cờ, ép vào lưng như một cái võng, không thể di chuyển tiếp.
Không còn đường lui, nhưng lưỡi kiếm của lão nhân kia vẫn thủy chung tiến đến, Dương bật nhảy bằng cả hai chân, lộn một vòng trên không trung, một tay bám lên dây thừng, tay còn lại vung Khai Bình Sâm Lâm thành vòng cung, phòng thủ kín kẽ không một chỗ hở, khiến lão nhân phải lùi lại khéo loạn kiếm không dung tình.“Hảo.
Hảo thân pháp!” Lão nhân lớn giọng.Hải Lãng quát, “Hai người có đánh nhau thì tránh xa mấy cái cột buồm ra! Muốn bọn đây chết chìm chung với mấy người hả?”Thế là lão nhân lùi thêm vài bước, còn Sình Dương nhảy xuống khỏi cột buồm.“Trên tàu gió lướt nghiêng neo; kiếm giăng tung lối, người theo đoạn hồn.
Thế này chưa đã.
Đánh tiếp!” Lão nhân cao hứng hắng giọng, rồi lại xông vào một chiêu nữa.
Lão tung cước quét chân trụ của Sình Dương, rồi khi hắn nhảy lên né tránh, lão lấy tay như lò xo, bật lên cao theo như cá chim quẫy khỏi mặt nước, một kiếm theo phương chéo chém ngang ngực Sình Dương.
Đây là chiêu Cổn Bì Mục Ngư do lão tự nghĩ ra, do kẻ theo võ học chính thống hiếm khi nào áp dụng các chiêu thức rườm rà như vậy.Sình Dương khi nãy chiêu đổi chiêu đã bí mật vận Tuyết Ảnh Nhãn.
Tuy khuôn mẫu kiếm thế của đối phương nhìn chưa ra, Sình Dương cũng đã biết rằng dù đúng là chiêu thức của lão nhân kia có nội lực, nhưng khi ra chiêu phóng khoáng quá mức, để lộ những điểm yếu hại.
Lão nhân này biết rất nhiều chiêu thức, nhưng thực tế lại không quá đáng lo.
Dương được phụ thân và các bậc thúc thúc dặn kỹ càng rằng không sợ kẻ luyện trăm chiêu, chỉ sợ kẻ luyện một chiêu trăm lần.
Chỉ cần lần sau bắt được điểm sơ hở của lão nhân kia là hắn có thể phản kích.Cổn Bì Mục Ngư khiến người thi triển bắt buộc phải ở trên không trung.
Khi lão nhân kia vừa tiếp đất, đây chính là thời cơ! Sình Dương nhanh chóng nắm lấy cơ hội, một kiếm đơn giản chém tới, lần này nhằm sát bên cổ chém đến.
Chỉ cần kiếm kề cổ, lão không đỡ kịp là phải nhận thua.
Nhưng lão nhân nọ đã rất nhanh kề kiếm ngay bên cổ, gạt kiếm của Sình Dương ra.
Hai người lại đánh với nhau chục chiêu nữa, dù lão nhân đã già, lại cụt một chân, nhưng cảm giác đánh tay đôi với Sình Dương vẫn không hao hụt chút sức lực nào, vô cùng cân tài cân sức.Hải Lãng ngồi xem, tức giận nói nhỏ, “Tên Nga ngố này lúc đánh với ta thì không hề nương tình, mà đánh với lão nhân này thì nhường nhịn thế! Không sao hết.
Chốc nữa lão tặc kia sẽ thấm