Tuyết Ảnh Nhãn của hắn trong thoáng chốc đã được nâng cấp lên thức thứ năm, đạt tới cảnh giới Băng Ảnh Nhãn, cho phép hắn khai mở đường vào Băng Ảnh Bạch Giới.
Một lớp sương giá dường như bao trùm thế giới, khiến cảnh sắc xung quanh đơn điệu vài phần, mất đi toàn bộ những gam màu nóng.
Nhãn quan của hắn mờ lại, khiến nhân dạng trước mặt chỉ còn là những cái bóng lờ mờ.
Nhưng trong những cái bóng đó là những dòng kinh mạch lam sắc, chằng chịt như rễ cây! Nếu có thể theo dõi chuyển động các dòng kinh mạch trong cơ thể, nhập vào Băng Ảnh Bạch Giới chỉ có phần lợi, không có phần hại.
Ít nhất trong ngắn hạn.“Tiểu tử ngươi dùng dị thuật gì vậy?” Lão nhân kia lầm bầm, âm lượng đã hạ xuống thấp hơn nhiều so với trước.“Mời lão bối ra chiêu,” Sình Dương chậm rãi đáp.“Được.
Để ta xem ngươi thực sự đang bày trò gì.” Lão nhân mới vung kiếm bổ xuống đầu, nhưng âm thanh xuất hiện lại là của một cú chém ngang thắt lưng.
Tốc độ thực của lão như bạo phong, nhưng ở trong Bạch Giới thì lão cũng chẳng khác gì tảng băng lù lù trôi trên biển.
Sình Dương cứ dựa theo nhân ảnh của lão mà lách sang một bên.
Lưỡi kiếm của lão đột đổi hướng, chém ngang qua.
Kiếm thanh xuất hiện ngang hông Sình Dương, nhưng độc một đốm ánh quang ám đạm đột ngột xuất hiện trên cao.
Sình Dương không kịp quan sát kĩ hơn, nhưng biết đó là nội công thật.
Hắn liều lĩnh giơ cổ tay lên, và lưỡi kiếm của lão nhân kia chém thẳng vào thủ trạc của hắn, kêu lên một tiếng choang choang.
Lão nhân kia không phải dạng vừa, thấy thủ trạc xuất hiện không hề lúng túng, lập tức thu kiếm chém ngang ngực Sình Dương.
Dương giương kiếm theo phương ngang đỡ được.
Lão chém thêm vài lần nữa, vẫn bị Sình Dương đỡ cả, không những vậy còn bị hắn lén chọc hai ngón tay nhắm vào huyệt Trung Quản, nếu không nhanh chóng di dịch người chỉ một chút đã bị hắn điểm liệt một tay.Lão nhân mặt mày hằm hằm tức giận, chửi mắng, “Tặc tử, ngươi đánh với lão già ta mà không những phải dùng thủ khí, còn bày ra bao nhiêu trò tằn tiện! Ngươi bỏ cái thủ trạc trên tay ra lão xem!”Sình Dương nín thinh không đáp.
Lão nhân không biết mệt mỏi là gì, lại tấn công từ mọi hướng, trên, dưới, trái, phải đều có cả.
Giờ đã có đủ thời gian quan sát, Sình Dương đều bắt được một đường nội công mảnh như lông thú, cong thành dạng lưỡi kiếm, phía trên cùng lại là đốm ánh quang dịch lên dịch xuống như trục dây của nhị hồ đang được căn chỉnh.
Kể cả là kẻ thành thục kiếm thuật, nội công dồi dào cũng chưa chắc đã quan sát được đường nội công rất mảnh đó!Hóa ra lão nhân nọ đã vô cùng khéo léo, chỉ từ từ rót nội công từ mũi kiếm dọc xuống theo lưỡi kiếm, vừa đủ để thay đổi trọng lượng và âm thanh nó tạo ra, như nhị hồ nghệ nhân chỉnh nhạc cụ.
Để làm được điều này, kiếm nhân phải có sự khống chế dự trữ nội công hoàn hảo.
Sình Dương trong lòng cũng phục lão nhân này đôi phần.Lão nhân kia đánh thêm mười chiêu, chiêu sau đều hiểm ác hơn chiêu trước, nhưng đều bị Sình Dương hóa giải.
Khi những tiếng hú hét ở xung quanh con tàu lớn tới cực điểm cũng là lúc sự kiên nhẫn của lão đã lên tới cực hạn.
Lão hét lên một tiếng, rồi mắng, “Tiểu tử ngươi khá! Xem ngươi đỡ chiêu này sao!”Thế là lão ra chiêu: hai