[AllTake] Cơ Hội Thứ Hai

Chương 31


trước sau

Takemichi ở lại phụ việc cho bà đến tối mới quay về, vì nhà bà đã sửa sang xong rồi nên tiệm không còn mở cửa khuya nữa mà 7h bà đã đóng cửa rồi. Takemichi chào tạm biệt bà rồi bước đi trên con phố thân quen kia, trên miệng cậu vẫn ngậm một điếu thuốc, cậu thả ra một làn khói mù mịt chẳng khác nào tâm trí của bản thân, không biết liệu có cách nào có thể biến cậu trở về như trước kia không nhỉ? Cậu cúi đầu bỏ tay vào túi quần mà bước đi, bỗng trước mặt cậu xuất hiện một bóng người khá đô con, cậu thấy vậy liền né sang bên phải nhưng cái bóng kia vẫn xuất hiện, Takemichi nghĩ rằng có lẽ người đó cũng muốn tránh đường cho cậu nhưng trùng hợp lại né cùng phía với cậu, thấy vậy cậu liền né sang bên trái, cái bóng ấy vẫn trước mặt cậu, thôi thì có lẽ lại là trùng hợp vậy, nhưng sao có thể trùng hợp tận ba bốn lần thế kia? Takemichi dần trở nên khó chịu mà ngước nhìn người trước mắt, một tên to con trông có phần dữ tợn đứng chắn trước mặt cậu, gã cao hơn cậu hẳn hai cái đầu, dọc bên má phải còn có một hình xăm con rắn nữa chứ, gã liếc nhìn cậu rồi hơi cúi người dí sát mặt cậu mà hỏi

“Mày là Hanagaki Takemichi?”
“Hả? Vâng, là tôi, có chuyện gì không?”

Takemichi giật mình mà trả lời người trước mặt, đây là lần đầu cậu gặp tên này nhưng mà sao gã lại biết tên cậu nhỉ? Takemichi còn chưa kịp hỏi thêm câu gì thì đột nhiên cậu bị khóa tay lại, có hai tên trông dữ tợn không kém tên trước mặt cậu đã xuất hiện ở sau lưng cậu từ lúc nào mà mỗi người giữ một tay cậu. Takemichi to mắt liếc nhìn hai tên đó rồi lại vùng vẫy thoát ra nhưng hai tên đó mạnh quá, cậu không tài nào thoát ra được, đột nhiên tên “người rắn” đi đến trước mặt cậu, gã giật lấy điếu thuốc trên miệng cậu mà thản nhiên đưa lên miệng hút tiếp, gã trực tiếp nhả ra một làn khói vào mặt cậu rồi nói

“Thằng cha mày đánh bạc thua thiếu tiền đại ca tao, nó nói là mày sẽ trả”
“Tôi không có cha, các người mau thả tôi ra”

Takemichi như không tin vào tai mình, tên già khốn nạn kia bài bạc thiếu tiền người ta rồi bắt cậu trả sao? Đã đuổi cậu đi rồi bây giờ còn đổ nợ lên đầu cậu? Hai từ khốn nạn đã không thể miêu tả được lão nữa rồi. Takemichi nhíu mày trừng mắt thẳng thừng trả lời tên kia, gã nghe vậy liền đưa tay lên ngoáy ngoáy lỗ tai, bỗng nhiên hắn khựng lại, ánh mắt hắn thay đổi mà nhìn chằm chằm về phía cậu, hắn siết chặt tay lại mà tung một quyền vào bụng cậu, Takemichi đau đớn mà nhăn mặt, cậu gập người liên tục ho khan, một trong hai tên đang giữ cậu thấy vậy liền lên gối đập vào lưng cậu bắt cậu đứng thẳng người, Takemichi cắn răng chịu đựng mà cố gắng gượng thẳng người. Tên cao to kia ngậm điếu thuốc trong miệng mà tiến tới bóp chặt má cậu nâng lên

“Thằng đó thiếu 500 triệu yên, bao giờ mày trả?”
“Tôi đã nói là tôi không có cha!”

Takemichi không một chút sợ hãi mà trừng mắt đáp lời gã, thấy vậy gã liền thả cậu ra nhưng ngay sau đó gã lại tung một đấm vào mặt cậu, rồi lại hai đấm, rồi lại ba đấm, khóe môi Takemichi bắt đầu rỉ máu, gương mặt cậu cũng xuất hiện những vết bầm, gã vừa đấm cậu mà vừa khinh bỉ nói

“Cha con mày đều như nhau, đều là kẻ thất bại”

Takemichi nghe hắn nói vậy bỗng tâm trí cậu rơi vào một mảng tối đen, thất bại sao? Có lẽ là đúng nhỉ? Cậu là kẻ thất bại khi trao trái tim mình cho những người kia, cậu là kẻ thất bại khi chấp nhận để họ hành hạ mà không một chút phản kháng, ngay từ khi cậu rơi vào cái thứ tình cảm ấy, cậu đã là một kẻ thất bại rồi. Takemichi dần không còn cảm

thấy đau vì những cú đấm của tên kia nữa, những vết bầm trên mặt cậu ngày càng xuất hiện nhiều hơn, tên kia cuối cùng cũng chịu thôi đấm cậu, hắn lại bóp chặt lấy má cậu mà hỏi

“Bao giờ trả tiền?”
“Không-bao-giờ”

Takemichi nhấn mạnh từng chữ mà đáp lại lời gã, gã nghe giọng điệu có phần thách thức của cậu mà không khỏi tức giận, hắn ném điếu thuốc xuống đất rồi lại giơ tay đấm cậu, Takemichi nhắm mắt lại chờ đợi cú đấm kia giáng xuống nhưng cậu đợi mãi vẫn không thấy đâu, cậu hé mở mắt ra nhìn thì thấy gã đã bị một ai đó khóa tay lại, trên tay người đó cũng đang cầm một điếu thuốc, mu bàn tay cũng có một hình xăm, mà khoan, sao nhìn hình xăm đó quen quen ấy nhỉ?

“Mẹ nó, thằng chó nào phá chuyện của tao vậy hả?”
“Oi oi sao chơi nhiều đánh một vậy? Mày không thấy như vậy có hơi bẩn à?”

Takemichi nghe giọng nói có phần cợt nhã của người kia cũng dần nhớ ra được người có hình xăm và giọng nói y hệt, người kia cũng đưa mắt liếc nhìn sang cậu, thấy cậu bị đánh như vậy sắc mặt người đó liền thay đổi, ánh mắt hắn mang đầy sát khí, tặc lưỡi một cái, hắn ném điếu thuốc tàn sang một bên mà trực tiếp bẻ tay tên kia, gã đau đớn hét lên nhưng người kia liền đấm một đấm vào mặt gã khiến gã ngã nhào ra đất

“Mày im mồm xem nào, phiền phức quá đấy”

Người nọ vẫy vẫy tay mà chán ghét nói ra một câu, hai tên đang giữ cậu thấy tên kia bị đánh cũng liền thả cậu ra mà chạy tới giúp đỡ, Takemichi vừa được thả đã ngã khụy ra đất, cậu nghệch mặt mà nhìn người đang vui vẻ đấm hai tên kia, ngồi đấy một lúc lâu cuối cùng người kia cũng giải quyết xong, hắn ngồi lên người một tên mà chọt chọt vào mông tên đó

“Nè, chết rồi hả? Chắc chưa đâu đúng không? Tao nhẹ tay với bọn mày lắm rồi đấy”

Hắn đứng dậy khỏi người tên đó mà bước tới bên cái tên đã đấm cậu, hắn nắm lấy mái tóc gã mà thủ thỉ vào tai

“Mày còn đụng đến nó một lần nữa tao giết mày”

Tên kia nghe hắn nói vậy liền sợ hãi mà liên tục gật gật đầu, gã đứng dậy mà co giò bỏ chạy bỏ mặc hai tên đồng bọn còn đang trợn trắng mắt bất tỉnh trên nền đất. Người kia nhìn gã sợ hãi chạy đi mà không khỏi bật cười nhưng hắn cũng nhanh chóng dẹp chuyện đó sang một bên mà bước đến trước mặt cậu, hắn ngồi thụp xuống nhìn cậu, Takemichi giật mình trước sự xuất hiện của hắn, trong màn đêm, đôi mắt tím của hắn như sáng rực lên, cậu nhìn mái tóc được vuốt lên với một chỏm tóc được nhuộm vàng mà không khỏi bất ngờ, đôi đồng tử cậu khẽ co lại khi người đó lên tiếng

“Chào, Takemichi”
“Hanma...?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện