Author: ThatNghiep
Osanai vừa dừng xe moto ở nghĩa trang là Koko liền nhảy xuống, trông tâm trạng có vẻ rất tốt. Mặc kệ thằng cột điện ở xe bên cạnh đang nghiến răng ken két, hắn vội kéo tay người tóc đen kia đi thật nhanh đến trước mộ chị Akane.
Takemichi thấy trong mắt Koko sáng rực niềm vui, trong lòng thầm buồn cười tên ngốc này thật trẻ con quá thể. Nghe tiếng cười nho nhỏ của người phía sau, Koko đờ mặt, hai tai bỗng đỏ lên, vội buông tay người kia ra vừa hắng giọng:
"Từ lúc lập giao ước cũng hơn ba tuần rồi!"
Biết Koko thích Akane, ai lại không ngày đêm mong nhớ người mình yêu, Takemichi cũng không nói ra thắc mắc, gật đầu cười đáp:
"Ừ, tao biết mà. Xin lỗi mày... Sau chuyện Tenjiku thì mày muốn gọi tao đi lúc nào cũng được. Chắc chị Akane cũng muốn gặp mày lắm."
Chị Akane muốn gặp hắn sao?
Koko mím môi, hắn đứng trước mộ chị Akane, chưa kịp nói gì đã thấy người tóc đen ngã ra đất như đang có ai đó nằm đè lên. Cảm nhận bộ ngực mềm mại đè lên người, mãi tóc vàng nhạt uốn nhẹ rũ xuống hai bên má, gương mặt xinh đẹp của người con gái gần ngay gang tấc, cả mặt Takemichi tức khắc nóng cháy.
Chị Akane vui đến đỏ bừng cả mặt, nằm trên người thằng nhóc bên dưới ôm ôm sờ sờ một trận, mừng rỡ cười nói:
"Chị nhớ em lắm Takemichi!!! Sao mãi em không đến?!!!!"
Takemichi hoảng loạn nhắm tịt hai mắt, lắp bắp không ra hơi: "C-Chị đứng... đứng dậy đã được không?"
Koko: "..."
Chuyện gì đang diễn ra vậy?
Chị Akane vội vàng đứng dậy, thấy Takemichi lồm cồm ngồi dậy, hai mắt chị bỗng mở lớn nhìn tay bản thân như vừa phát hiện ra điều đặc biệt gì đó. Một lần nữa trước con mắt ngỡ ngàng của hai thằng người sống giữa nghĩa địa lại đè lên người bên dưới lần nữa.
Takemichi nằm trên đất: "...?"
Koko đứng một bên: "..."
Bên má bị nhéo đến đỏ bừng hơi sưng lên, Takemichi "a" mấy tiếng vì đau, nhưng thấy người con gái trước mặt vừa khóc vì vui mừng vừa sờ loạn mặt cậu, Takemichi cũng hết hồn nhận ra điểm khác biệt:
"Sao chị chạm vào em được?"
Koko: "...?"
Ai chạm ai cơ?
Akane dường như không dám tin vào cảm giác thực chất trong lòng bàn tay, nước mắt trong suốt rơi xuống không ngừng, nức nở nghẹn ngào không kịp nói gì, chỉ có thể vội vã ôm người trước mặt thật chặt.
Takemichi tròn mắt, cậu cố ngồi dậy vỗ nhẹ lưng chị Akane dỗ dành, chợt nhận ra Koko đang đứng một bên hoang mang, sau lưng Takemichi cũng đổ mồ hôi lạnh.
Cậu là đang ôm người thầm thương suốt đời của người nắm trọng trách quan trọng nhất trong kế hoạch!
Takemichi nuốt nước bọt vì lo lắng, lắp bắp nói:
"C-Cái đó... Chị muốn thử với Koko được không?"
Chị Akane chớp mắt, dường như dao động vì lời đề nghị thử nghiệm nên chần chừ một lúc rồi đứng dậy. Koko thấy ánh mắt người tóc đen kia nhìn về phía hắn, có nghĩa là chị Akane đang đến gần, hắn liền căng thẳng đứng đờ ra một chỗ.
Akane vụt tay một cái thật mạnh vào mặt Koko nhưng chỉ xuyên qua chứ chẳng chạm vào, thế là không nói hai lời, trực tiếp quay về chỗ Takemichi đang đứng ôm chầm lấy, sụt sịt nói:
"Không chạm được... Vậy em để chị ôm em nhé? Chị nhớ em lắm."
Takemichi: "..."
Koko hoang mang đứng một bên, hắn còn tưởng chị Akane đang ôm mình, đần mặt hỏi:
"Chị ấy đang ôm tao sao? Chị ấy có nói gì không?"
Takemichi đổ mồ hôi lạnh, cậu đảo mắt nhìn quanh. Làm sao cậu dám nói người Koko thầm thích vừa giơ tay tát xuyên mặt đối phương, sau đó lại ngay trước mặt hắn ôm một thằng con trai khác?
Cố gắng giữ thẳng người để Koko không nhận ra chị Akane đang ôm mình, Takemichi gượng cười đáp:
"Chị ấy đang ôm mày, đứng im đó đi... C-Chị ấy nói... ừm... chị nhớ em lắm."
Akane ôm chặt cứng thằng nhóc vừa nức nở khóc vừa bĩu môi phản bác: "Chị đâu có nói với Hajime! Đêm nào nó chẳng đến! Chị nhớ em mà Takemichi!"
Takemichi: "..."
Mấy hồn ma gần đó ăn quýt vừa vỗ tay bem bép: "Hay! Hay!"
Takemichi: "..."
Hay cái quỷ gì?
Koko lại nghe lời Takemichi nói xong liền rần rần cả người, hai tai mơ hồ đỏ lên, ngoan ngoãn đứng im một chỗ cho chị Akane "ôm" hắn, lắp bắp nói: "Em cũng nhớ chị lắm."
Takemichi: "..."
Dừng lại đi!!!
Đây là tình huống điên khùng gì vậy?
Không hiểu sao Takemichi liên tưởng đến mấy bộ phim truyền hình dài tập, thế nhưng tình huống bây giờ có chút lạ.
Là ngoại tình ngay trước mặt... nhưng không phải ngoại tình?
Takemichi lắc đầu gạt đi đống suy nghĩ khùng điên trong đầu, cậu gượng người nói với Koko:
"C-Chị Akane buông mày ra rồi... Ừm... Mày ngồi xuống được rồi."
Mấy hồn ma bên kia liền làm tròn bổn phận khán giả nhiệt huyết với bộ phim truyền hình dài tập, vừa lột vỏ quýt vừa giơ tay í ới bình luận phản bác:
"Đã ôm bao giờ đâu mà buông!!! Nhóc con cầm búa, nói dối nhiều quá là trẻ hư đó! Coi chừng sau này bị thằng nhóc kia đánh mông đấy!"
Trẻ hư thì liên quan gì đến mấy người?
Mà mắc gì lại nói Koko đánh mông cậu? Bị điên hả?
Takemichi nghiến răng, quay sang trừng mắt một cái làm cả đám hồn ma rụt cổ, vậy mà đám người kia vẫn lì lợm níu tay nhau cho có bầy đàn tập thể, cùng ngồi hóng chuyện ăn quýt. Takemichi đuổi không được đành nhịn bực, thì thầm nói nhỏ:
"Chị... Chị buông em ra đã."
Akane buồn bực u sầu không thể tả, chậm rì rì buông tay ra, hàng mi dài cụp xuống đầy tội nghiệp. Takemichi vừa thấy đã suýt rớt mất tim, hai chị em nhà Inui giống nhau y hệt, cả cái dáng vẻ đáng thương cũng như nhau.
Takemichi ngồi xuống cạnh Koko, chị Akane ngồi ôm tay cậu. Takemichi ngồi giữa một nam một nữ cùng mối quan hệ kỳ lạ cũng bối rối chẳng biết làm sao, mà hai người này ai cũng không mở lời trước làm cậu càng thêm gượng người.
Quay sang chị Akane đang vui vẻ hớn hở ôm chặt tay cậu trong vui sướng như đứa nhỏ đang ôm gấu bông yêu thích nhất, sau lưng nở ra một đống hoa đủ màu, Takemichi đành mím môi quay sang Koko với niềm tin hi vọng.
Nhưng còn tệ hơn...
Cái tên này rõ là hứng khởi muốn tìm gặp chị Akane cùng với cậu không phải để trò chuyện, bây giờ cứ đờ mặt nhìn chằm chằm vào bia đá không nói một lời, chẳng biết định kiếm phương pháp kiếm tiền nào từ bia đá đó hay sao.
"Hai người... nói gì đi...?"
Akane chớp mắt, Koko giật mình, thế mà hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng. Takemichi thở dài một hơi, thầm nghĩ tại sao cậu cứ phải vướng vào mấy tên ngốc chuyên đi đơn phương người khác rồi làm trò điên cơ chứ?
Kisaki rồi Kokonoi... Mấy tên thông minh thường có xu hướng đơn phương sao?
Giữa bầu không khí im lặng đầy gượng gạo, cả người Koko cũng dần cứng đờ. Trước khi đi hắn chỉ tưởng tượng bản thân đi với người bên cạnh nghe đối phương trò chuyện với chị Akane chứ chẳng một lần nghĩ bản thân nói gì với chị. Bây giờ hắn mới không biết bản thân nên hỏi gì, mà muốn nói thì có thể nói gì? Cuộc sống của hắn đều là xoay quanh kiếm tiền và bất lương...
"Này... Chị Akane hỏi... Từ lúc nào mày và Inupi thành bất lương vậy?"
Koko giật mình khi nghe người bên cạnh nói, hai mắt mở to mang theo hoang mang. Hắn và Inui đều giấu chuyện này, thậm chí còn cởi cả bang phục mỗi khi đến đây, làm sao chị Akane biết được?
Takemichi cũng hoảng hồn y hệt Koko, cậu ngập ngừng: "Chị nói đừng hỏi tại sao chị biết, cứ trả lời đi... Nếu không nói... ừm... thì cũng đừng đến đây nữa."
Đầu ngón tay đã lạnh ngắt, đầu óc Koko luôn rất tốt, thế nhưng cứ trước người hắn thích là trí não chẳng hoạt động được gì, cứ vô thức nghe lời theo. Hắn siết chặt nắm đấm, chậm chạp nói:
"Sau khi chị mất, em cũng không rõ lúc đó Inupi thế nào... Ừm... Nhưng mà Inupi đã gặp thành viên đời đầu của một bang bất lương tên là Hắc Long, cậu ta rất ngưỡng mộ tổng trưởng đời đầu của bang đó... Sau đó thì đi theo con đường bất lương."
Ánh mắt Akane lạnh băng, trong đầu đã tưởng tượng vô số cảnh tượng, chỉ cần có thân thể thì việc đầu tiên sẽ đánh thằng em trai một trận. Chị ôm chặt cánh tay người bên cạnh, định giận dữ quát lớn nhưng nhớ ra người nghe được chỉ có người này, Akane liền ép cơn giận xuống, nhẹ giọng nói tiếp:
"Em hỏi Hajime thì sao... Nó vốn là thằng nhóc thông minh học giỏi, là con ngoan của gia đình, sao lại thành bất lương? Là thằng nhóc Seishu rủ rê nó hay sao?..."
Takemichi chuyển lời xong thì Koko liền im lặng không đáp, cứ cúi thấp đầu chẳng biết đang nghĩ gì, mãi hồi lâu mới cất lời:
"Em... Sau khi hoả hoạn... Inupi nói chị bị bỏng rất nặng, việc chữa trị tốn đến 40 triệu yên... Gia đình Inui vẫn còn nợ tiền mua nhà... khi đó không thể trả số tiền đó được."
Akane mở to mắt khi nghe số tiền khổng lồ kia, đáy lòng bỗng nặng nề. Lúc đó chị vẫn còn sống nhưng đa số thời gian đều hôn mê, việc sống còn duy trì dựa vào máy thở và thuốc giảm đau. Những lúc mơ màng chỉ có cảm giác đau đớn khắp người như hành hạ Akane đến chết, còn cả tiếng khóc không ngừng của mẹ khiến chị khổ sở cùng cực.
Thật ra lúc chết đi... lại là lúc thanh thản nhất.
Koko chớp mắt, mơ hồ nhớ đến cái đêm định mệnh ấy, trước mắt hắn là hình ảnh cuối cùng của người hắn thầm thích, là gương mặt xinh đẹp cùng nụ cười hiền đó, bàn tay vô thức nắm chặt đến nổi gân.
"... Em đã hứa với chị... là em sẽ bảo vệ chị suốt đời... Nên lúc đó... em đã nghĩ... dù có chết cũng phải kiếm được 40 triệu yên."
"Em đã vắt óc suy nghĩ làm sao để kiếm ra số tiền đó... Nhưng dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, một thằng nhóc như em chỉ có thể làm chuyện phạm pháp mới kiếm được số tiền đó..."
Mọi thứ lại rơi vào im lặng, thấy Koko cứ chà mạnh hai bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi lạnh của hắn mà mím chặt môi như không muốn nói tiếp, Takemichi khẽ nói:
"Mày cứ xem tao như chị Akane đi. Nếu chị vẫn ngồi im thì tao cũng vậy, nếu chị muốn đấm mày thì tao sẽ
Koko: "..."
Akane: "..."
Em ơi chị đâu có định đấm ai đâu?!
Koko đần mặt, mấp máy không biết trả lời làm sao. Hắn phải công nhận cái người bên cạnh luôn có cách phá vỡ bầu không khí nghiêm trọng, thế nhưng không hiểu sao Koko lại cảm giác thoải mái hơn hẳn.
Có lẽ cứ để chị Akane đánh hắn thì tốt hơn, có lẽ thứ suy nghĩ ám ảnh hắn đến tận bây giờ sẽ giải thoát khỏi hắn... Từng chữ rồi từng câu, cứ thế nói ra rành mạch mọi thứ mà Koko luôn chôn sâu trong lòng.
"Đầu tiên em đã tập hợp bọn trẻ con rồi ra lệnh cho chúng trộm cắp tống tiền. Kế hoạch thành công vang dội, còn lũ ranh con thì phấn khích... Tin đồn lan càng rộng thì càng nhiều người tập hợp lại... Sau một tháng thì em lập nên một băng cướp với nhiều thành viên."
"Nhưng có tập hợp một đám ranh con thì cũng chỉ kiếm được vài trăm nghìn yên, mục tiêu 40 triệu vẫn quá xa vời. Khi em có được trăm nghìn yên làm vốn thì làm giả thẻ tín dụng và qua lại nhân vật VIP của câu lạc bộ, kết nối với những kẻ lắm tiền."
"Thứ em nghĩ ra là thay mặt những kẻ giàu có thực hiện hành vi phạm pháp. Dù có bị bắt thì trẻ chưa thành niên cũng chỉ bị tội nhẹ... Là một thương vụ thích đáng... Rồi từ đó nhiều kẻ trong giới bất lương tìm đến em hơn..."
Koko nghiến răng không biết có nên nói tiếp hay không. Hắn chần chừ hồi rồi nghiêng đầu, người hắn thầm thích lại không thấy được, chỉ thấy được người tóc đen kia đang chăm chú lắng nghe, đôi mắt xanh trong vắt không hề mang theo chút khinh thường hay thương hại nào.
Koko nuốt nước bọt, hắn vội cúi đầu nhìn xuống đất tránh đi đôi mắt kia, không hiểu sao đầu óc càng lúc càng rối bời.
"Lúc nào... trong đầu em cũng ám ảnh tiền... Từng giây từng phút... đều là tiền."
Tiền... Tiền... Tiền...
Ngày nhận được cuộc điện thoại từ Inui, Koko còn chẳng nhớ hắn đến bệnh viện bằng cách nào, mọi thứ cứ đổ vỡ dần trên con đường hắn chạy. Khoé mắt Koko hơi đỏ lên, bàn tay dần run run trong vô thức, hắn còn chẳng biết giọng bản thân đã lạc đi, khẽ nói:
"Nhưng mà... chị đi rồi..."
Koko siết chặt nắm đấm, hắn cúi gầm mặt nhìn xuống đất, cái cảm giác bất lực và tuyệt vọng năm đó vẫn còn rõ ràng không bao giờ biến mất.
"Em biết chị đau lắm... Lúc đó... em đã nghĩ chị không cần phải chịu đựng nữa... Nhưng mà..."
"Em... thật sự xin lỗi, chị Akane... Giá mà... Giá mà em có thật nhiều tiền..."
Akane buông khỏi tay Takemichi chà mạnh nước mắt trên mặt, chị cắn chặt môi mà bật khóc trong thầm lặng. Takemichi mím môi, bàn tay vỗ lưng chị nhè nhẹ như dỗ dành, hốc mắt cũng đầy nước.
Koko nghiến chặt răng cố không để bản thân yếu đuối trước mặt người hắn thích, nhưng ký ức năm đó cứ hiện về ngay trước mắt, người hắn thích nằm trên chiếc giường bệnh đơn độc, thân thể lạnh băng không chút hơi ấm. Nước mắt rơi xuống không ngừng, Koko cắn môi đến bật máu, nghẹn ngào nói:
"... Em thật sự... thật sự xin lỗi... Em đã không thể cứu chị... Em đã không thể... giữ lời hứa..."
Bỗng chìm trong cái ôm nhẹ nhàng, Koko ngẩn người, nước mắt vẫn còn ướt đẫm mặt mà quên cả lau đi. Thân thể ấm áp của đối phương khiến khổ sở trong lòng hắn tựa như kẹo gòn chạm nước liền biến mất, người kia vỗ nhẹ lưng hắn, nhỏ giọng nói:
"Chị Akane đang khóc... Chị nói cảm ơn em, Hajime... Thật sự, cảm ơn em nhiều lắm..."
Takemichi khẽ cười, cậu lùi lại một chút rồi xoa đầu tên đần trước mặt, giọng nói tràn ngập chân thành:
"Chị Akane muốn mày sống hạnh phúc, Hajime..."
Koko ngơ ngác, mà chị Akane ở bên kia còn ngơ ngác hơn. Chị ngồi đó mà quên cả lau nước mắt, bởi vì chị không nói gì cho Takemichi cả.
Là thằng bé tự nói thay chị.
Lúc này não bộ mới hoạt động trở lại, Koko bối rối đến đỏ bừng hai tai, trong đầu cố tưởng tượng cảnh lúc nãy người kia làm chính là chị Akane ôm hắn. Hắn hít mạnh mũi, đưa tay che nửa mặt bên dưới cố quát đống suy nghĩ khùng điên trong đầu mau im đi.
Điện thoại bỗng rung, Takemichi rút tay khỏi túi áo tên ngồi trước, cầm điện thoại vội mở ra xem. Baji nhắn cậu, nhưng chưa kịp buồn cười về việc hắn viết sai chính tả, nội dung của tin nhắn đã làm Takemichi ngẩn người.
Là về Kazutora...
Tên hổ ngốc này...
Đọc xong tin nhắn thì hai mày Takemichi cũng nhíu chặt, xem kĩ địa chỉ được Baji gửi kèm, cậu liền xem đồng hồ rồi tính toán thời gian đi về. Cậu ngẩng đầu hỏi Koko:
"Mày muốn nói gì với chị Akane nữa không?"
Koko mím môi, chợt hỏi: "Mày... không thấy cái tình cảm này của tao quá bi luỵ sao?"
Koko mím môi, hỏi xong thì hắn cũng hối hận nên đành im lặng không nói nữa. Người kia im lặng suy nghĩ hồi lâu, sau đó thở dài ngửa mặt lên nhìn trời đêm, giọng nói như tan vào không khí trầm lắng, cũng tan vào cõi lòng của hắn.
"Tao hiểu mà... Bởi vì chị Akane mất đi vào lúc mày đặt trọn cả tình yêu non nớt của bản thân, ký ức của mày về chị ấy vĩnh viễn dừng lại vào khoảng khắc ấy..."
Đêm nay trời trong thấy rõ được cả sao trên trời, Takemichi như trở về những ngày tháng cậu cô độc ở nghĩa trang, cứ ngẩn ngơ ngắm nhìn sao trời như thế. Bỗng nhớ về khoảnh khắc cậu ngồi ở nghĩa trang lắng nghe những lời Draken từng nói với cậu về Emma, cậu cúi xuống nhìn vào mắt Koko, khẽ cười:
"Dù sau này mày có lớn lên, bản thân có thay đổi thế nào, mọi người đều sẽ già đi, chỉ riêng người trong lòng mày năm đó vĩnh viễn trẻ trung... Giống như một bức ảnh mày đã chụp lại năm ấy, gương mặt và nụ cười đó không bao giờ già đi, không bao giờ biến mất..."
"... Vậy nên nhớ mãi một người cũng đâu có gì là sai..."
Người tóc đen dưới ánh đèn mờ nhạt ở nghĩa trang cười nói với hắn, đôi mắt xanh trong vắt tràn ngập ý cười dịu dàng. Khoảnh khắc đó, Koko cứ ngơ ngẩn đứng đó, cứ mở to hai mắt nhìn người đó cười với hắn, trái tim như hững một nhịp mà hắn chẳng hiểu tại sao...
Chị Akane ngồi một bên nhìn người bên cạnh không chớp mắt, hai má dần đỏ lên. Bỗng chị quay sang thằng nhóc Hajime bên kia, phát hiện nó cũng ngơ ngác y như chị lúc nãy, hai tai đỏ bừng nhìn chằm chằm người trước mặt đến quên cả chớp mắt.
Mấy hồn ma khán giả bên kia cũng hít một hơi thật sâu, níu tay nhau thì thầm to nhỏ: "Dính rồi! Dính rồi!"
Akane cắn môi, chần chừ một lúc mới kéo nhẹ tay áo người bên cạnh. Koko ở bên kia thấy người trước mặt bỗng nghiêng đầu lắng nghe gì đó, đầu mày hơi nhíu lại như khó hiểu những vẫn gật đầu, nói với hắn:
"Chị Akane hỏi mày có nhớ trò chơi mật mã bằng gõ bàn mà chị nghĩ ra không?"
Koko ngẩn người, cố nhớ trò chơi năm xưa chị Akane từng dạy hắn khi cả hai ở thư viện. Nhưng tại sao lại dùng nó? Có chuyện gì không thể cho ai biết sao?... Nhưng giữa nghĩa trang này chỉ có hắn, chị Akane và...
Koko tròn mắt. Chẳng lẽ... là... Hanagaki?
Không rõ chị Akane muốn nói gì bí mật đến vậy với riêng hắn, Koko lo lắng gật đầu, người kia đã nắm lấy tay hắn kéo lên, lòng bàn tay đối phương ấm áp làm Koko thót tim. Hắn nuốt nước bọt cố giữ bình tĩnh, thầm mắng bản thân bị điên mới muốn nắm lấy bàn tay mềm mềm đó. Đầu ngón tay kia chạm nhẹ vào lòng bàn tay hắn, gõ gõ rồi ấn lâu một thời gian.
Mật mã tương tự mã Morse, Koko nhíu mày, tập trung dịch từng chữ.
Cảm giác có gì đó sai sai, Koko khó hiểu nghiêng đầu, trước mắt chỉ thấy đôi mắt xanh to tròn cũng khó hiểu như hắn. Koko nuốt nước bọt, cố lắp ráp từng chữ ngắt quãng lại thành một câu....
"Em – thích – Takemichi – sao?"
Câu hỏi liền mạch kia vừa xuất hiện trong đầu là Koko liền sặc nước bọt ho khù khụ đến đỏ bừng cả mặt, vội đứng bật dậy gào lên:
"Không có!!!! Em không có thíc-!!!"
Vừa hét được một nửa, thấy người kia đang hoang mang ngẩng đầu nhìn hắn, Koko suýt thì cắn lưỡi, tức khắc nín thinh không nói gì nữa.
Takemichi tròn mắt nghiêng đầu. Chị Akane đang ôm mặt thở dài một hơi, Koko thì đỏ bừng mặt mũi đứng im một chỗ như trời trồng.
Rốt cuộc hai người này đã nói gì vậy?