Author: ThatNghiep
Mikey chống cằm ngắm người đối diện nhai nhồm nhoàm onigari, sau khi ăn hết ba cái onigiri lại tiếp tục uống một hộp sữa, hắn đưa tay gạt hạt cơm bên môi đối phương, khẽ nói:
"Lúc nãy mày đói sao không nói tao, tao chở mày đi ăn trước rồi họp bang sau."
Nếu Touman nghe được chắc còn đau đầu hơn, đã cho bọn họ đứng chờ một tiếng còn chưa đủ hay sao?
Takemichi nhíu mày:
"Mày họp bang sớm một tiếng cũng không nói tao, lúc tao kêu chờ lại im lặng không nói gì cả?"
Mikey mím môi, thầm nghĩ hắn chỉ muốn quang minh chính đại ngồi nhìn người này làm việc thôi.
Cả hai đi bộ dọc bên bờ sông, nơi này không có đèn gì cả, tất cả ánh sáng thấy được đều là từ khu đô thị phía bên kia bờ sông hắt sang.
Takemichi đi bên cạnh trầm tư, suy nghĩ cẩn thận mới cất lời:
"Chuyện sinh nhật hai năm trước của mày... đã xảy ra chuyện gì?"
Ngón tay Mikey giật nhẹ, nhớ chuyện hai năm trước, cái cảm giác đau khổ của ngày đó vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, hai năm trôi qua vẫn không cách nào quên được. Ngày sinh nhật của bản thân trở thành ngày đau khổ nhất cuộc đời hắn. Mỗi lần nhớ lại, hắn thậm chí còn hận chính bản thân mình, hận cả ngày sinh nhật của mình.
Nếu như không có ngày sinh nhật của hắn, anh Shinichirou sẽ không chết, bi kịch giữa Baji, Kazutora với hắn sẽ không diễn ra.
Mikey mấp máy môi, hắn chẳng bao giờ muốn nhắc đến chuyện đó, nhưng mà nếu là nói cho người bên cạnh thì...
Ngập ngừng nói từng từ, sau đó là từng câu, Mikey cũng ngạc nhiên với chính bản thân có thể bình tĩnh kể lại toàn bộ chuyện hôm ấy.
Rằng cái ngày mà mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi nhận tin báo từ cảnh sát nói rằng anh hắn đã bị giết, mà hung thủ chính là người bạn mà hắn vẫn luôn quý trọng, càng khiến Mikey hoang mang hơn chính là bọn họ vì muốn tặng quà sinh nhật mà ăn cắp rồi vô tình giết anh trai hắn.
Mọi chuyện như thể một trò đùa.
Mikey chẳng nhớ hắn đã vượt qua những ngày đó như thế nào, rằng ngày sinh nhật của hắn phải mặc đồ tang cho người hắn yêu mến nhất trần đời này, rằng hắn đã đến đồn cảnh sát và khai giảm tội cho người giết anh trai hắn, bất lực nhìn người bạn thân của hắn đi tù hai năm.
Ngày sinh nhật của bản thân, hắn mất anh trai, mất bạn thân, cũng đánh mất luôn cả chính mình.
Mikey gắng gượng bước tiếp, nhưng chẳng rõ bản thân đang cố gắng vì điều gì. Cứ sống mơ mơ hồ hồ, ban ngày đánh nhau, ban đêm ngây ngẩn. Mikey vô địch thật ra chỉ là một con búp bê thuỷ tinh, chạm vào liền vỡ, trở thành mảnh thuỷ tinh đâm chảy máu mọi người.
"Mày có hận người bạn đã giết anh Shinichirou không?"
Mikey muốn nói hận, nhưng mãi không cất thành lời. Không thể yêu, nhưng chẳng thể hận. Cảm giác như hai bên đối địch đang xé nát lẫn nhau, người tổn thương cuối cùng chỉ có bản thân hắn.
Takemichi lại nhẹ giọng hỏi tiếp:
"Nếu mày là cậu ấy, mày có nghĩ mày sẽ được tha thứ không?"
Mikey ngẩn ra, hoàn toàn lặng người.
Takemichi nhìn về phía thành phố sáng rực rỡ bên kia bờ sông, đối lập với chỗ đứng u tối của bọn họ.
"Tao nghĩ cậu ta hận bản thân, chắc chắn cậu ta không dám đối mặt với mày, bởi vì cậu ta cảm thấy bản thân không xứng đáng được tha thứ. Vậy Baji thì sao? Nếu mày là Baji, mày sẽ cảm giác thế nào? Mày sẽ lựa chọn ai giữa hai người bạn của mình? Và cậu ấy cũng là người chứng kiến toàn bộ, mày có nghĩ cậu ấy sẽ tổn thương bản thân để kết thúc tất cả không?"
Siết chặt nắm đấm, Mikey cười nhạt:
"Vậy mày muốn tao làm gì? Tha thứ cho kẻ đã giết anh trai tao?"
Takemichi lắc đầu, cậu lấy một đồ vật từ balo, vì quá tối nên Mikey chẳng rõ vật đó là gì. Takemichi mở nắp hộp nhựa bảo vệ, lấy ra một cây nến nhỏ cắm vào rồi cầm bật lửa đốt lên.
Hai mắt Mikey mở lớn, đối phương cầm một chiếc bánh kem nhỏ, ánh sáng từ ngọn nến nhỏ làm sáng lên gương mặt nhu hoà. Takemichi mỉm cười:
"Tao chỉ muốn mày hạnh phúc thôi. Sinh nhật vui vẻ."
Mikey cứ đứng đó, bối rối không biết làm sao. Hắn biết Takemichi định tặng quà sinh nhật, nhưng đến lúc được người đó nói bốn chữ "sinh nhật vui vẻ", trái tim của Mikey như ngừng đập, dường như tất cả chỉ là một ảo giác của bản thân.
Takemichi đưa bánh kem cho Mikey, rút ra một chiếc túi bùa bình an, đường may thẳng chỗ này méo chỗ kia, vừa nhìn là biết thủ pháp vụng về của cậu làm ra. Takemichi ngập ngừng cười nói:
"Tao muốn mày có một sinh nhật vui vẻ, muốn sinh nhật mỗi một năm trôi qua đều là ngày hạnh phúc nhất của mày. Hi vọng mày có thể cười vui vẻ khi nhận quà sinh nhật, hi vọng cả đời sau này đều bình an hạnh phúc."
Mikey nhìn chằm chằm vật nhỏ trong tay cậu, ánh nến vàng mơ hồ chiếu vào gương mặt góc cạnh của hắn, cả đôi mắt u ám bỗng hiện lên tia sáng làm Takemichi ngẩn người. Cậu nhìn túi vải nhỏ xíu có chút xấu xí mà cậu dùng cả tuần làm ra, ngại ngùng đỏ mặt cười ha ha vài tiếng lảng chuyện:
"C-Cái này hơi xấu, ha ha, tao nhờ Mitsuya chỉ dạy mà cũng không ra gì. Cái đó... Nếu mày không thích..."
Chiếc bùa trong tay cậu lập tức bị đối phương nhanh như cắt cướp lấy giấu vào túi áo trước ngực.
"Tao thích."
Mày tặng gì tao cũng thích.
Nhìn hành động độc chiếm đồ vật yêu thích của Mikey làm Takemichi phì cười: "Mày ước gì đó rồi thổi nến đi."
Mikey im lặng, trong mắt chỉ còn thiếu niên trước mặt, hắn chưa từng ước mơ điều gì, lúc này bỗng nảy ra một điều. Mikey nhắm mắt, tuy rằng trước đây chẳng tin vào những điều ngu ngốc thế này, vậy nhưng lúc này hắn thật sự thành tâm cầu nguyện rằng ước mơ của mình sẽ thành hiện thực.
Takemichi thấy Mikey nghiêm túc nhắm mắt lẩm bẩm gì đó, cả bàn tay giữ lấy khay bánh cũng siết chặt lại, đúng là trẻ con hết biết.
Thổi nhẹ một hơi, nến liền tắt.
Hai người cùng im lặng, tặng quà xong thì biết làm gì nữa đây? Takemichi chưa nghĩ đến đoạn này, Mikey lại chẳng nói một chữ khiến cậu không biết nên làm gì mới phải.
Hai tay Mikey siết chặt lấy dũng khí, từng bước đến gần người trước mặt đến khi cả hai cảm nhận được hơi thở của nhau. Takemichi hơi lo lắng muốn lùi về sau nhưng cậu chợt nghe giọng nói ngập ngừng của người kia:
"Mày... ôm tao được không?"
Takemichi khựng người, mãi một lúc mới chậm chạp giơ tay lên. Hai người ôm nhau, mơ hồ nghe được tiếng hít thở thật nhẹ lẫn nhịp tim nhanh bất thường của đối phương. Chẳng hiểu sao bầu không khí làm cậu bỗng hít thở không thông, tim cứ đập nhanh hơn.
Mikey lại nhỏ giọng nói tiếp:
"M-Mày gọi tên tao được không?"
Takemichi tròn mắt, chợt nhớ đến cái đêm ở bệnh viện đã gọi tên "Manjirou". Lúc đó cậu không nghĩ gì nhiều, nhưng cái bầu không khí bây giờ mà gọi tên nhau thì thật sự quá... quá...
Takemichi không nghĩ ra được gì nữa, cả mặt đều nóng bừng lên, mấp máy
"M-Man..."
"TAKEMICHIIIIII!!!! MIKEYYYYY!!!!!"
Tiếng hét vui vẻ của Smiley làm Takemichi suýt rớt tim, cậu vội lùi về sau ba bước ôm ngực gục xuống đất.
Smiley hào hứng nhảy lên đến chỗ họ, Angry nhíu mày theo sau. Thấy Takemichi ôm ngực chống tay lên đất, còn tổng trưởng Touman nhà họ thì đang đứng như trời trồng, Smiley vừa thấy ánh mắt tổng trưởng nhìn hắn liền ớn lạnh cả người, cười ha ha trốn đến gần người Takemichi.
Bọn họ lén lút đi theo tổng trưởng từ đầu đến giờ, chẳng qua sau khi nến tắt đi, xung quanh hai người đó tối om chẳng rõ đang làm gì. Angry mới bảo anh trai hắn mau chóng xuất trận, Smiley không hiểu tại sao nhưng em trai hắn suy nghĩ thấu đáo hơn hắn nhiều, lập tức nhào ra hét lớn.
Chẳng biết hai người đó định làm gì mà vừa thấy hắn đã như gặp ma, có điều ánh mắt phóng dao giết người của tổng trưởng làm Smiley vui như trúng số.
Mikey nghiến răng: "Bọn mày làm gì ở đây?"
Smiley vô tội giơ tay lên: "Tổ chức sinh nhật cho mày?"
Vừa nói xong, tiếng Draken và Mitsuya cũng vang lên, bên cạnh bọn họ còn có cả Hakkai, Peyan, Chifuyu và Emma.
Emma chạy ào đến nhảy lên người Mikey vò đầu: "Biết chạy đi ăn sinh nhật riêng nữa sao anh trai?!!!!"
Draken nghiêng đầu cười mà như không cười: "Sinh nhật là phải càng đông càng vui đúng không?"
Smiley lập tức giơ tay thẳng lên trời hét lớn: "Đúng!!!"
Mikey: "..."
Draken cầm mũ sinh nhật màu hồng đội lên đầu Mikey, Emma cầm một ổ bánh lớn. Cả đám đem theo pháo hoa nhỏ, mỗi người cầm một cây đốt lên, bên bờ sông u tối bỗng sáng rực.
Mitsuya tặng Mikey một chiếc khăn len, vừa nhìn là biết đồ tự làm, nhìn đẹp hơn nhiều so với cái bùa bình an xiêu vẹo làm Takemichi vừa nhớ tới đã đỏ cả mặt. Hakkai tặng một chiếc móc khoá hình dáng ngầu cực bằng kim loại.
Pe đưa một chiếc thắt lưng bằng da có vẻ đắt tiền, nói là do hắn với Pa góp tiền mua. Chifuyu im lặng đưa một hộp quà gói kín, nói là của Baji. Emma tặng một chiếc áo khoác dạ mùa đông dáng vẻ thời thượng.
Món quà độc lạ nhất có lẽ thuộc về Draken, hắn đưa cho Mikey một cuốn kinh Phật. Mikey tròn mắt, Draken cười ha hả bảo Mikey đọc kinh Phật cho đỡ bớt tà niệm, xoá tan nghiệp chướng. Mikey nghe xong lao ra, hai tên lập tức đánh lộn với nhau.
Cả đám cùng chơi pháo hoa nhỏ vừa cười đùa với nhau. Mikey tuy rằng liên tục đấm nhau với Draken nhưng có thể dễ dàng nhìn ra hắn đang cười đến vui vẻ. Takemichi tranh thủ chụp vài tấm hình của cả bọn, cuối cùng Emma là người nhiệt tình với chuyện chụp ảnh nhất, bấm chụp hình liên tục không ngừng.
Chifuyu lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Takemichi, khẽ nói:
"Cảm ơn mày."
Takemichi chớp mắt khó hiểu, Chifuyu liền thấp giọng nói tiếp:
"Hai năm rồi Mikey chưa từng tổ chức sinh nhật, tao cũng chưa từng thấy cậu ấy cười vào ngày này... Baji muốn tao chuyển lời với mày, cảm ơn."
Takemichi bật cười, ánh sáng rực rỡ từ pháo hoa trong tay làm sáng bừng cả khuôn mặt. Chifuyu ngây ngẩn, chợt nghe người bên cạnh nhẹ giọng nói:
"Tao trở về đây đều là vì hạnh phúc của mọi người. Nếu muốn nói cảm ơn thì tao... mới là người nên nói mới phải."
Cảm ơn những người bạn đã giúp cậu thay đổi bản thân, giúp cậu tìm ra mục đích sống, giúp cậu từng bước tiến về phía trước.
Và cảm ơn mày, cộng sự, cảm ơn vì đã luôn ở bên tao.
Chifuyu khó hiểu. Y hệt lần gặp đầu tiên, cái ánh mắt đầy nỗi buồn ấy, cả cái nụ cười khiến người ta đau lòng ấy. Chifuyu không kiềm được hỏi:
"Chúng ta từng gặp nhau chưa?"
Takemichi hít một hơi thật sâu, nở một nụ cười hoàn hảo như thể nét buồn trong mắt chưa từng xuất hiện.
"... Chưa từng."