Lý trí quay trở lại, Châu Chấn Nam vành mắt ửng hồng nghển cổ lên nhìn Hà Lạc Lạc, vừa thở vừa nói: "Lạc Lạc, em có chắc là mình thật sự thích anh không?"
Người đối diện thở ra hít vào một hơi, nói: "Em chắc chắn, em thích anh, vô cùng thích anh, là người yêu anh nhất trên thế giới này."
Châu Chấn Nam đưa tay xoa xoa mặt, loại lời nói sến súa đến cực độ như vậy mà em ấy cũng có thể nói ra, làm cái mặt già của cậu cũng đỏ lựng rồi.
Bỏ qua vấn đề trên, Châu Chấn Nam dù có cố lảng tránh cũng sẽ không thể không trả lời câu hỏi kia. Mặc dù ngoài mặt thì cười cười ngơ ngơ, đâu ai biết trong lòng cậu đã sớm loạn thành một cục.
Bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như, đúng là có chuyện này thật...?
Chăm sóc ân cần hàng ngày, ngủ chung giường với nhau (rồi chào cờ), huy chương Vàng chạy bền cùng câu nói "Động lực lớn nhất trong em chính là anh", cả món quà ban nãy...
Đều là vì thích cậu sao?
"Nam Nam? Trả lời em, anh có nguyện ý trở thành người yêu của em không?" Hà Lạc Lạc hai tay nhẹ siết vai cậu, đôi mắt không chút ngại ngùng nhìn thẳng. Quả nhiên cặp mắt này vẫn có một lực sát thương lớn đối với Châu Chấn Nam. Hàng mi dày phủ lên đôi con ngươi thanh lãnh sạch sẽ, vì khoảng cách quá gần mà dường như càng to hơn một chút, Châu Chấn Nam biết, trong cặp mắt xinh đẹp này, hiện tại chỉ có mình.
Cậu ngẩng đầu lên, mở miệng ra, lại không cách nào đối mặt được với cặp mắt kia, nhẹ cúi đầu xuống, khuôn mặt đỏ bừng lắp bắp nói: "Anh xin lỗi, anh không biết..."
Hà Lạc Lạc giống như đang hận mình rèn sắt không thành thép, tiến lại gần thêm chút nữa, miết nhẹ mặt dây chuyền hình chiếc khóa, nói: "Nam Nam, nhìn em."
Không động tĩnh.
"Nam Nam."
Châu Chấn Nam ngước mắt lên.
"Anh đã nhận món quà này của em, ngay từ ban nãy, em đã 'khóa' anh lại rồi."
"Hả?!!" Châu Chấn Nam ngo ngoe muốn gỡ chiếc vòng trên cổ mình ra.
Hà Lạc Lạc nắm lấy cổ tay cậu, "Nếu như anh tháo ra, vậy có nghĩa là anh đã chấp nhận mở khóa trái tim mình với em. Nếu như anh tiếp tục đeo, tương đương anh đã đồng ý để em 'khóa' mình lại."
"Từ Nhất Ninh em...!"
Châu Chấn Nam đưa tay đập một cái không nặng không nhẹ vào ngực người kia, cắn môi.
Hà Lạc Lạc vẫn tiếp tục nói: "Anh nói anh không biết đúng không? Em sẽ cho anh thời gian suy nghĩ."
Dứt lời, cậu lại cúi đầu, đưa tay vén một phần tóc mái của người thương lên, chụt một tiếng hôn lên chiếc trán nhẵn nhụi kia.
"Em sẽ chờ."
...
"Cái gì vậy cơ chứ... Từ Nhất Ninh là đồ tâm cơ, quỷ quái, ức hiếp con nhà lành, đáng ghét, em nói như vậy thì anh biết phải làm như thế nào mới được..." Châu Chấn Nam thấp giọng mắng Hà Lạc Lạc, lòng bàn tay nắm chặt mặt dây chuyền trên cổ, rút ra bài học đừng vội nhận quà của người khác, nói không chừng tương lai cái người tặng quà sẽ dùng chính món quà kia để uy hiếp cậu.
"Chấn Nam, sao vậy?" Giọng nói ôn nhu từ phía đối diện kéo Châu Chấn Nam trở lại.
Hiện tại, cậu đang cùng Yên Hủ Gia đi ăn mảnh ở một nhà hàng được người kia đặt trước.
Do cú sốc ban nãy quá lớn nên cả đoạn kí ức vừa rồi trong Châu Chấn Nam đều trở nên mơ hồ. Đến cả Hà Lạc Lạc kéo mình về như thế nào cũng không nhớ, càng không nhớ nổi mình và Yên Hủ Gia làm sao mà đến được đây.
Bỗng nhiên có chút cảm giác tội lỗi khó hiểu...
Châu Chấn Nam vội cười xòa, "Xin lỗi, tớ hơi thất thần một chút thôi."
"Vậy sao?"
Tuy giọng điệu vô cùng ôn nhu nhưng tay Yên Hủ Gia đã nổi gân xanh.
Đm biết ngay mà, thằng nhãi Hà Lạc Lạc chắc chắn đã làm gì Chấn Nam rồi, không sai đi đâu được!!
Chỉ nhìn từ biểu cảm ngây ngốc của Châu Chấn Nam khi bị ai kia kéo về, anh đã biết có chuyện chẳng lành rồi, cộng thêm cả ánh nhìn khiêu khích khiến người ta sôi máu của tên đó khi đang ôm bé heo, Yên Hủ Gia chỉ có thể nghiến răng ken két hận cái chân mình quá tàn, không đủ nhanh để giật người.
Châu Chấn Nam ở bên kia thì đang vụиɠ ŧяộʍ quan sát bốn phía xung quanh mình.
Không biết có phải do dư âm từ ban nãy hay không, hiện tại cậu đặc biệt nhạy cảm với mấy thứ nhỏ nhặt mà lại nồng mùi vấn đề.
Đảo mắt một vòng, hiện tại hai người đang ngồi trên một chiếc bàn cặp đôi, vị trí khá yên tĩnh kín đáo, dưới đất là cánh hoa hồng và nến được sắp xếp theo quy luật, trên đầu là ánh đèn màu cam hồng ấm áp lại mờ ám.
Phía đối diện, là anh trúc mã đẹp trai của cậu.
...Hình như có hơi lãng mạn cho một bữa ăn đêm Giáng sinh.
Bạn học Châu điên cuồng tự thôi miên mình rằng đây là trúc mã của mình, đây là trúc mã của mình, đây là trúc mã của mình, nếu cậu ấy có ý với mình thì đã nói từ lâu rồi, không được suy nghĩ linh tinh bậy bạ về người ta.
Hai người nhìn nhau, lại không biết nên nói gì.
Yên Hủ Gia bỗng nhiên bật cười búng trán Châu Chấn Nam một cái: "Căng thẳng gì đó hả? Đi ăn cùng tớ thôi mà, có cần nhìn chằm chằm người ta như vậy không?"
Châu Chấn Nam bị đau, khoa trương "á hự" một tiếng, ôm trán, "Ai thèm nhìn cậu, tớ chỉ đang tự hỏi tại sao hôm nay tiểu trúc mã đáng yêu của mình lại đột nhiên hình thức như thế này thôi, có được không?"
Nụ cười trên môi Yên Hủ Gia thập phần bất lực, đáy mắt lại tràn đầy sủng nịch, vò vò đầu Châu Chấn Nam lại duỗi ngón tay nghịch mấy sợi tóc mềm mượt bên tóc mai của cậu: "Rồi rồi, không thèm so đo với cậu."
Nhác thấy không khí đã bình thường trở lại, Châu Chấn Nam có sức sống hơn hẳn: "Vậy, tiểu trúc mã hôm nay sao lại hình thức thế?"
Yên Hủ Gia "khụ" một tiếng, "Bây giờ lớn rồi, cái gì nó cũng phải khác xưa chứ, cậu để tâm nhiều làm gì."
Nói rồi, Yên Hủ Gia rút từ trong túi áo ngực ra một hộp nho nhỏ. Châu Chấn Nam hơi nheo mắt, phía đối diện kia là một đôi khuyên tai, đá quý lấp lánh chạm khắc tinh xảo, làm thành một cặp ngôi sao nhỏ lấp lánh, toả sắc đỏ rực rỡ, bắt mắt đến kì lạ.
"Bây giờ, đại trúc mã ngầu lòi của chúng ta có muốn quà Giáng sinh không nào?"
"Muốnnn"
Yên Hủ Gia né khỏi móng heo đang duỗi tới của Châu Chấn Nam, dùng một ngón tay chặn trên môi cậu, "Nói gì đó thuận tai một chút đi rồi tớ cho."
"Gia ca, tớ muốn, cho tớ đi mà~" Châu Chấn Nam nắm lấy ngón tay kia, cố mở to mắt chớp chớp vài cái.
Nhìn dáng vẻ vì quà mà vứt hết tôn nghiêm của người đối diện, Yên Hủ Gia bị manh đến mức phải tự ôm tym trong tiềm thức, xoa xoa đầu Châu Chấn Nam: "Ngoan