Bị đối phương vừa trêu ghẹo vừa tán tỉnh, Châu Chấn Nam mặt đỏ lựng, cắn cắn môi, vùi đầu vào ngực Yên Hủ Gia.
Yên Hủ Gia cũng không vội, nhờ ưu thế chiều cao và chênh lệch vóc dáng mà dễ dàng ôm người vào lòng, vuốt vuốt mái tóc mềm mượt.
Qua một lúc lâu, Châu Chấn Nam mới bừng tỉnh, nhận thấy mình đang làm ra tư thế nguy hiểm gì.
Cậu vội vã giãy giãy người, giọng điệu có chút hờn dỗi: "Tớ muốn đi về."
"Đều nghe theo cậu." Yên Hủ Gia khoác lại áo khoác cùng khăn quàng cho Châu Chấn Nam, chăm sóc ngọt ngào tới mức người kia có chút không chịu nổi.
Châu Chấn Nam trên cả một quãng đường đều được đặc biệt quan tâm chăm lo từng chút một, từ thắt dây giày đến ôm ôm chắn gió, thành công tạo cho cậu cảm giác mình mới là người bị ngã gãy xương chứ chẳng phải Yên Hủ Gia.
Rút điện thoại ra, đọc tin nhắn, có vẻ mấy tên kia đi chơi lượn lờ xong đều về lại khách sạn rồi.
Chậc chậc, không hổ là hội người bị nhốt lâu năm, bây giờ