Tử Đằng nhìn xuống Phan Trạch Dương, dùng tinh tức tố của mình tấn công tinh tức tố của hắn.
Chỉ khi gương mặt tuấn tú kia xanh ngắt cậu mới dừng lại.
Tô Bích Vân đứng bất động phía bên trái Tử Đằng.
Trong đầu chỉ toàn cảnh tượng Phan Trạch Dương bị đánh.
Cô ngạc nhiên đến nổi não bộ cứ nhớ đi nhớ lại cảnh đấy!
Cơn đau từ má bên phải khiến Phan Trạch Dương muốn chảy cả nước mắt, cộng thêm tinh tức tố xa lạ tấn công, cổ họng hắn như bị nghẹt thứ gì đó mà khó thở.
Hắn thực sự không còn một chút sức phản kháng nào, tinh tức tố cũng vì thế mà tự động thu hồi.
Tử Đằng buông hắn ra, hắn quỳ sụp xuống đất, hít từng ngụm khí vào.
Ninh Lạc thấy không còn tinh tức tố hương hoa diên vĩ ghê tởm kia nữa liền thu lại tinh tức tố.
Tô Bích Vân lúc này mới bị kéo về hiện tại cũng vội thu về.
Tất cả mọi người cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn! Chủ quán lẩu là một alpha cấp C, khi hồi phục được một chút, ông nhanh chân chạy đến mở cửa thông gió cho tinh tức tố bay bớt đi.
Nếu mở cửa chính sẽ ảnh hưởng đến người đi đường, điều này có thể bị phạt!
Vì họ bị tinh tức tố làm cho đầu óc nặng nề nên không biết chuyện xảy ra giữa Tử Đằng và Phan Trạch Dương.
Ai cũng oán trách tên alpha cấp cao tự dưng phóng tinh tức tố đang ngồi sụp đằng kia!
Hai vệ sĩ thở hắc ra, cố khuyên cậu chủ đi khỏi nơi nguy hiểm này! Ninh Lạc đang bị dáng vẻ kia của Tử Đằng hớp mất hồn.
Sao lọt tai lời của kẻ khác được, bây giờ cậu mới nhận ra Tử Đằng ngầu thật a! Cái eo thon săn chắc thoáng hiện qua.
Khoan đã
Tử Đằng là alpha cấp D, sao chống lại được tinh tức tố cấp S của Phan Trạch Dương? Ninh Lạc chợt nhớ đến tình cảnh phát tình của mình trong nhà vệ sinh.
Tô Bích Vân không để ý gì cả, bây giờ cô vui chết đi được:
"Đánh hay lắm! Thêm một cú bên má trái nữa đi! Đánh chết thằng tra nam đó! Cho mày chừa tội mắng tao! Há há há"
Tô Bích Vân quá khích, quên cả duy trì hình tượng bản thân.
Ninh Lạc dùng ánh mắt nhìn