"Tử Đằng, cậu có học võ sao? Ngầu quá a!"
Tô Bích Vân chạy đến ôm một cách tay Tử Đằng.
Ninh Lạc nhìn cảnh thân thiết đó tự dưng cảm thấy...!không vui.
Tử Đằng cho cô ta ôm như thế à?
Ninh Lạc cứ thế nhìn chằm chằm.
Tô Bích Vân thầm đắc ý: Ghen tị chứ gì!
Cô chưa đắc ý được lâu đã bị Tử Đằng nhẹ nhàng gạt tay ra.
Vừa nãy cậu bận suy nghĩ điều gì đó nên chẳng để ý.
Cậu khách sáo nói:
"Về thôi"
Tô Bích Vân ngại ngùng: Được...
Ninh Lạc vui vẻ nở nụ cười nhỏ.
.............
Trường trung học phổ thông Hoa Lư.
Lớp 11A3.
Tử Đằng thẫn thờ ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng buổi trưa chiếu lên khuôn mặt có phần thờ ơ của cậu, mái tóc màu đen bay nhẹ, đôi mắt màu nâu bị ánh nắng hắc vào như biến thành màu vàng nhạt, khuôn mặt vốn bình thường nhưng càng nhìn càng thấy ưng mắt.
Ninh Lạc chuyên chú ngắm khuôn mặt đó.
Mùi hương xả vải lẫn chút hương thơm nơi cổ áo thoang thoảng mũi cậu.
Từ khi phát tình đến giờ Ninh Lạc rất hay nhớ đến khuôn mặt này của Tử Đằng và cả mùi hương nhẹ nhàng quen thuộc đó nữa.
Trước đây cậu luôn phủ nhận cái cảm xúc kia, chỉ tự nhủ với bản thân rằng thứ mình thích chính là hương thơm trên người cậu, nhưng sau sự việc sáng này, Ninh Lạc phải thừa nhận: mình thích cậu ta rồi!
Ninh Lạc là người quyết đoán.
Khi đã biết bản thân muốn cái gì, thích cái gì thì phải đạt cho bằng được.
Lần đầu tiên cậu thích ai đó, lo lắng không biết bản thân phải thể hiện cảm xúc như thế nào để đối phương mới nhận ra, đó còn là kẻ có tính cách lạnh nhạt như mình.
?
Đối diện với gương mặt của Tử Đằng, Ninh Lạc giật mình quay về phía bảng.
Tử Đằng đầy dấu hỏi chấm.
Mặt mình dính gì sao?
Bầu không khí bỗng dưng căng thẳng, mà chỉ đối với Ninh Lạc thôi! Tử Đằng cậu vẫn rất bình thường! Ninh Lạc thầm mắng bản thân là kẻ không có tiền đồ! Lúc này mới chợt nhớ:
"Tại sao hồi sáng cậu không lên xe tôi về?"
Tử Đằng đang làm bài nhìn sang Ninh Lạc, không ngờ cậu lại hỏi câu này, vội tìm lý do, chứ không thể nói thẳng là mình không muốn lên xe được:
"Tôi đi taxi đến cửa hàng mua một số món"
Chỉ cần nhìn vào gương mặt có phần ngượng ngùng kia là biết nói dối rồi.
Ngoài mặt tuy lạnh nhạt nhưng trong lòng đang thầm cười.
Nói dối tệ thật!
Tử Đằng mà biết suy nghĩ này của Ninh Lạc chắc chắn sẽ xấu hổ lắm.
Từ trước đến