Ninh Lạc ngước đầu lên, cay đắng, đôi mắt xinh đẹp đầy sức mê hoặc vì câu nói mà nhíu lại:
"Tôi đã nói tôi thích cậu rồi mà! Hiếu kì gì chứ? Nếu cậu không nghe rõ thì nghe lại lần nữa này! Tôi thích cậu! Thích Lâm Tử Đằng cậu đấy! Nghe rõ chưa? Tôi nói lại lần nữa.
Tôi thích cậu, rất thích-"
"Đủ rồi" Càng nghe càng thấy kinh khủng!
Tử Đằng dùng hết lực đẩy Ninh Lạc dính như keo ra, Ninh Lạc mở to mắt, nhìn xuống hai tay trống rỗng.
Đôi mắt lam đối diện với đôi mắt nâu của Tử Đằng.
Trông thấy người trước mặt đang trong tình thế khó xử, tim Ninh Lạc quặng lại.
Khó chấp nhận cậu như vậy sao? Cậu có điểm nào không tốt?
Từ trước đến giờ Tử Đằng luôn loại bỏ cái suy nghĩ: Ninh Lạc thật sự có tình cảm với mình mình! Bởi vì sao? Nó quá vô lý! Một người là thụ chính, nhân vật chủ chốt trong tiểu thuyết, còn một người là nhân vật lề đường.
Nếu công và thụ chính không đến được với nhau thì sao đây?
Thế giới sụp đổ.
Cuộc sống thứ hai chỉ mới bắt đầu sao Tử Đằng có thể vì tình ái mà đánh cược? Tâm trạng cậu trở nên cực kỳ tệ, nhưng chủ yếu là cái cảm giác khó xử.
Đôi mắt lam trong của Ninh Lạc như mũi tên xuyên thấu qua linh hồn Tử Đằng.
Không thể chối bỏ được nữa, vậy thì dứt khoát xem như đây là lần cuối cùng:
"Buông tôi ra"
!!!
Ninh Lạc tái mặt trước một Tử Đằng đầy xa lạ, giống như lần trước.
Tinh tức tố không còn dáng vẻ nhẹ nhàng của thường ngày, nó hoá thành lưỡi dao xông thẳng vào Ninh Lạc, cậu vừa sợ, vừa đau khổ, trái tim lẫn cơ thể đều run rẩy.
Thế mà lại dùng tinh tức tố tấn công mình...
Ninh Lạc mím môi, cắn chặt răng.
Cậu liền thu tinh tức tố của bản thân đang lan khắp phòng lại, rồi điều khiển chúng bao bọc lấy cơ thể, nhưng chỉ giảm được một chút sát thương.
Mặc kệ cơn đau trên da thịt, Ninh Lạc cố chấp túm chặt tay Tử Đằng, sau đó...vòng tay ôm lấy cậu, vùi cả gương mặt mình vào ngực người thương.
"................."
Ngoan cố.
Cậu đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất Tử Đằng bất lực mặc cho Ninh Lạc ôm.
Dù