Ba tuần sau
Hôm nay trời rất đẹp những tia nắng ấm chiếu vào phòng, cùng lúc đó Tuyết Nhi từ từ mở mắt ra nhìn thấy trần nhà màu trắng tinh, cộng thêm mùi thuốc khử trùng, cô đoán ra rằng mình đang ở bệnh viện, nhưng vì sao cô lại ở đây? Là ai đưa cô vào đây? Mọi thứ cô đều không nhớ gì cả.
* Cạch *
Diêu Dạ mở cửa bước vào thấy cô đã tỉnh thì vui mừng hắn sắp thoát khỏi đây rồi.
Cô nghe tiếng động thì ngồi dậy nhìn Diêu Dạ ngây ngốc, rồi cô đưa tay vỗ vỗ đầu mình, hiện tại đầu cô khá đau.
" Anh là ai? Tại sao tôi lại ở đây " cô nhìn Diêu Dạ ngây ngô hỏi
" Cô không nhớ gì hết sao? Cô ở yên đó để tôi gọi bác sĩ " Diêu Dạ nhanh chạy ra ngoài gọi cho anh và Viên Hạo đến.
Lục Ký Minh nhận được tin cô đã tỉnh liền bỏ lại công việc vẫn còn dở dang mà đi đến bệnh viện xem cô, ba tuần rồi cô mới chịu tỉnh khiến anh có chút vui mừng.
Tuyết Nhi đã được y tá thay đồ mới, cô ngồi dựa lưng vào đầu giường, mắt nhìn vào Diêu Dạ đang đứng đó, cô rất muốn hỏi hắn ta nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu vì bây giờ đầu óc cô đều trống rỗng, cô cố gắng nhớ thì đầu trở nên rất đau.
Tầm 30p sau anh cũng tới nơi, mở cửa ra liền thấy cô ngồi trên giường bệnh.
Vết thương trên khuôn mặt cô đã lành hẳn, nhan sắc xinh đẹp vốn có của cô liền hiện ra trước mắt anh, Ký Minh nhìn cô chợt đứng hình vài giây, tim anh cũng vì thế mà đập liên hồi, anh là người không hứng thú với phụ nữ, nhưng nhìn vào vẻ đẹp thuần khiết của cô sao anh lại không kìm lòng được mà chỉ muốn ngắm nhìn cô.
Cô chớp chớp đôi mắt nhìn anh, bốn mắt vô tình chạm nhau, anh thấy được sự trong sáng, ngây thơ từ ánh mắt của cô như một đứa trẻ chưa trải sự đời vậy, cô cứ chăm chăm nhìn anh vài phút chợt cô nhớ ra điều gì đó, liền nở nụ cười tươi rồi xuống giường chạy nhanh đến ôm anh.
" Ký Minh, anh đến rồi, em muốn về nhà " giọng nói cô trong trẻo cất lên.
Hành động của cô khiến anh bất ngờ nhưng anh vẫn để cho cô ôm mình, hai người Du Võ đứng hình tại chỗ, ui trời có ai nói cho bọn họ biết là chuyện gì đang xảy ra không? Anh như vậy mà để cho cô ôm, vả lại anh chẳng phản kháng gì, chuyện này là sao đây.
Phải, cô hiện tại chỉ nhớ ra mỗi anh, không hiểu vì sao khi nhìn anh thì đầu cô lại xuất hiện rất rõ khuôn mặt điển trai của anh, còn có đoạn kí ức lúc hai người nói chuyện với nhau, nên cô mới chạy lại ôm anh.
" Được, đợi bác sĩ khám xong anh sẽ đưa em về, được không? " giọng anh ôn nhu nói, anh chả hiểu vì sao mình không thấy khó chịu với hành động đó của cô, đối diện với cô anh không còn lạnh lùng nữa mà thay vào đó là sự ấm áp, ôn nhu.
Cô gật đầu đồng ý, Lục Ký Minh dìu cô qua giường bệnh, nhưng cô vẫn một mực nắm tay anh không buông, anh đành đứng đó với cô đợi Viên Hạo đến, Ký Minh nhìn biểu hiển của cô rất khác, rõ ràng hai người chỉ gặp nhau một lần nhưng sao cô thấy anh lại cười tươi như vậy, còn thân mật nữa như kiểu hai người là người yêu của nhau.
Được một lúc sau Viên Hạo cũng đến, hắn làm mọi cuộc kiểm tra giúp cô, Tuyết Nhi cũng phối hợp với hắn mà ngồi yên trên giường để hắn khám, Ký Minh đứng ngay đầu giường quan sát mọi thứ.
" Cô tên gì? Nhà cô ở đâu? " Viên Hạo nhìn cô hỏi
" Tôi không biết, nhưng đầu tôi rất đau " cô lắc đầu nói
Anh và Viên Hạo nhìn nhau như đã hiểu ra được gì đó, hai người bước ra ngoài để cô lại trong phòng cùng Du Võ và Diêu Dạ, anh đi theo Viên Hạo đến phòng riêng của hắn, hai người ngồi đối diện với nhau.
" Cô ấy bị làm sao? " anh lên tiếng hỏi trước
" Do đầu bị va mạnh nên cô ấy sẽ mất trí tạm thời hoặc có thể là vĩnh viễn, nếu để cô ấy tiếp xúc với những vật, hay những thứ có liên quan đến quá khứ thì sẽ giúp cô ấy nhanh nhớ lại "
" Tôi biết rồi, cậu kê thuốc cho cô ấy giúp tôi " anh trầm mặc một lát rồi mới đáp lại lời của Viên Hạo.
" Được "
Hai người ngồi nói chuyện vài câu, anh đợi hắn kê thuốc cho cô rồi sẵn tiện mang về luôn, cô ngồi trên giường ánh mắt cứ nhìn ra ngoài cửa như đang chờ đợi anh quay lại, 10p sau Ký Minh trở về trên tay cầm túi thuốc đi tới cạnh cô, Tuyết Nhi thấy anh liền vui vẻ choàng tay qua ôm anh, Lục Ký Minh cũng ôm cô đáp