Nhiều năm tu luyện tích lũy, Hỗn Độn Căn Nguyên biến hóa, hơn
nữa, lại nhờ Liệt Diễm lợi dụng đủ các hình thức cải thiện, Hỗn Độn Chi
Hỏa của Cơ Động rốt cuộc cũng hoàn toàn kích phát ra.
Quan trọng
nhất chính là, hắn có một người dần đường cực kỳ cường đại mà không hề
có bất cứ ma sư nào có khả năng có được, đó chính là Liệt Diễm.
Liệt Diễm không tiếc hao phía Hỗn Độn Chi Hỏa của mình để trợ giúp Cơ Động
dẫn động Hỗn Độn Chi Hỏa, hoàn toàn cải thiện thân thể mình. Cái này
nhìn qua đơn giản chỉ là một quá trình đột phá Ngũ Quan, nhưng lại biến
thành chân chính ý nghĩa hình thành Nguyên Tố Chi Thể, hơn nữa, Nguyên
Tố Chi Thể mà thân thể Cơ Động biến thành, cũng không thể đơn giản là
Cực Hạn Song Hỏa Nguyên Tố Chi Thể, mà là Hỗn Độn Chi Hỏa Nguyên Tố Chi
Thể mới đúng.
Cái này cũng chính là Thần Chi Trụ Cột theo như lời Liệt Diễm nói. Sáng tạo mà không phải là phá hoại. Chỉ đơn giả một câu
này thôi, đã thể hiện hoàn toàn tính ảo diệu của Hỗn Độn.
Trong
suốt quá trình này, thân thể Cơ Động không ngừng trong Hỗn Độn mà biến
hóa, đúng là sáng tạo, lấy Hỗn Độn sáng tạo ra Hỗn Độn. Hỗn Độn Chi Hỏa
bốc lên chính là giao hòa, thân thể Cơ Động cứ từng chút từng chút một
tiến hành biến hóa về bản chất.
Tất cả thân thể đều thay đổi,
biến thành một màu trắng căn nguyên, màu trắng thuộc về hỗn độn. Màu
trắng Chu Tước Biến biến mất, màu đen Đằng Xà Biến cũng biến mất. Còn
lại cũng chỉ là một tầng quang mang màu trắng ngà như bạch ngọc, lặng
yên bốc lên, không ngừng quay chung quanh thân thể Cơ Động.
Cặp
Chu Tước Song Dực của Chu Tước Biến vốn hoàn toàn có khuynh hướng kim
chúc, do lông chim Phượng hình thành, giống như là một bộ phận trong cơ
thể hắn tách rời ra vậy. Lúc này tuy vẫn như trước là màu trắng, nhưng
đã không hề là sự biến hóa ma lực tiếp theo, mà là thay đổi thành màu
trắng bạch, là màu trắng vĩnh hằng không thay đổi. Mỗi một cánh lông
chim, cũng giống như là do dương chi bạch ngọc hình thành. Cặp lông chim dang rộng, tản mát ra khí tức thần thánh nhàn nhạt.
Mái tóc đen
của Cơ Động trở nên càng thêm trong suốt, đắm chìm trong màu trắng kia,
toàn bộ ma lực trong cơ thể hắn đều bị luyện hóa, dung nhập vào trong
thân thể. Duy chỉ có cái Âm Dương Ngư hắc bạch song sắc vẫn như trước
thong thả xoay tròn.
Cơ Động đối với sự biến hóa của thân thể
mình hoàn toàn không biết gì cả. Toàn bộ tâm trí của hắn lúc này đã hoàn toàn đắm chìm trong sự lý giải đối với Hỗn Độn. Chỉ khi nào chân chính
là lý giải, mới có thể giúp hắn khống chế được Hỗn Độn, khống chế Linh
Hồn Chi Hỏa của mình.
Hỗn Độn là một thế giới thần kỳ, chân chính đắm chìm vào trong đó, linh hồn của Cơ Động đã khó có thể tự khống chế. Cảm nhận được mỗi một phân biến hóa trong đó, sự thấu hiểu của hắn sẽ
gia tăng thêm rất nhiều. Mơ hồ, sau lưng hắn, có hai luồng hỏa diễm một
trắng một đen lặng yên bốc lên, lặng yên xoay quanh, giống như là hỗn
độn sơ sinh hình thành Âm Dương Nhị Khí vậy, quay chung quanh thân thể
của hắn.
Bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp, bốp. Mười
tiếng nổ tung đồng thời vang lên trong thế giới Địa Tâm. Mười khỏa Ngũ
Hành Thần Thạch rốt cuộc cũng giống như mười khỏa Thập Giai Tinh Miện
kia vậy, mất đi toàn bộ năng lượng mà vỡ tan, hóa thành nhiều điểm ánh
sáng bay múa, biến mất trong Địa Tâm Hồ bên dưới.
Liệt Diễm thủy
chung vẫn bay lơ lửng trên đỉnh đầu Cơ Động, lúc này lặng yên xoay
người, rơi lên mặt đất. Ngũ Hành Âm Dương Giới cũng đã cùng với Ngũ Hành Thần Thạch biến mất mà cũng tiêu thất theo.
Dưới chân thoáng lảo đảo một chút, sắc mặt Liệt Diễm thoáng có chút tái nhợt, nhưng vẻ tái
nhợt này cũng chỉ duy trì trong nháy mắt, đã khôi phục lại bình thường.
Lúc này, ở trước mặt nàng, Cơ Động và khỏa trứng rồng trước mặt hắn kia,
đều đã bị hắc bạch song khí dâng trào bao phủ hết, bốc lên không trung.
Mỗi một phần biến hóa đều choáng đầy đặc tính sáng tạo kỳ dị.
Trên khuôn mặt toát ra một tia mỉm cười thỏa mãn. Chứng kiến luồng hắc bạch
nhị khí này lặng yên hình thành, Liệt Diễm đã biết những tính toán của
mình rốt cuộc cũng đã đại công cáo thành. Cơ Động cũng không có khiến
cho nàng thất vọng, sự kiên tâm của hắn, rốt cuộc cũng đã trở thành một
phương thức tu luyện linh hồn trước giờ chưa từng có. Mà phương thức
này, cho dù là Thần có năng lực không chế linh hồn đi chăng nữa, cũng
không thể nào hình thành được. Sự khống chế linh hồn của bọn họ đều là
ngưng tụ linh hồn lực lại mà thành, còn năng lực khống chế linh hồn của
Cơ Động, lại là dựa vào sự kiên tâm của mình mà rèn luyện ra. Nếu có một ngày hắn có thể trở thành Thần, như vậy, hắn có lẽ sẽ vượt qua tất cả
những Thần khác.
Từng khối từng khối da rắn màu trắng xuất hiện
trong không trung, đúng tám mươi mốt khối. Đúng là đám vỏ rắn của Đằng
Xà từ suốt ngàn vạn năm nay, trải qua tám mươi mốt lần tiến hóa, để lại. Lúc trước Liệt Diễm đã yêu cầu Đằng Xà đưa hết lại cho mình. Những Âm
Hỏa thuộc tính trong đám da rắn này sớm đã bị Liệt Diễm luyện hóa đi
hết, còn thừa lại cũng chỉ là Hỏa nguyên tố thuần túy nhất mà thôi. Mỗi
một lớp da rắn này, cũng giống như là Hỏa nguyên tố hoàn toàn ngưng tụ
lại, ma lực ẩn chứa trong đó khổng lồ không gì sánh được. Cũng đều là
vật báo vô giá. Nếu không phải bởi vì muốn đổi lấy một khỏa Bản Mạng
Hồng Liên có thể giúp mình đột phá thành một cảnh giới khác, Đằng Xà
quyết không thể nào lấy ra mà trao đổi.
Tám mươi mốt mảnh vỏ rắn
trên không trung lặng yên vỡ tan, hóa thành vô số quang điểm màu trắng,
ngưng tụ thành một tầng hào quang khổng lồ, đem Cơ Động và quả trứng
rồng kia bao phủ ở bên trong, thay thế Ngũ Hành Âm Dương Giới đã bị bọn
họ hấp thu mất.
Làm xong chuyện này, Liệt Diễm thở hắt ra một hơi, trong mắt toát ra thần quang mãnh liệt:
- Cơ Động, những gì ta có khả năng làm được cho ngươi, ta cũng đã làm
hết. Sau này ngươi có thể đạt đến cảnh giới đó hay không, chúng ta thật
sự có duyên hay không, đều phải xem chính ngươi thôi. Ta tin tưởng,
ngươi sẽ không khiến cho ta thất vọng.
Khoanh chân ngồi xuống,
Liệt Diễm rốt cuộc cũng toát ra vẻ mỏi mệt, khép kín hai mắt. Một đóa
Hồng Liên thật lớn chung quanh thân thể nàng bốc lên, đem thân thể mềm
mại hoàn mỹ không tỳ vết của nàng hoàn toàn bao phủ bên trong.
o0o
Bốn năm sau,...
Đông Mộc đế quốc.
Ánh mắt mặt trời chiếu rọi xuống mặt đất, tản ra sự ấm áp bình thản công
bình của nó. Lúc này đã gần đến giữa trưa, không khí trải qua ánh mặt
trời thiêu rọi, tản ra hương vị khô mát.
Con đường quan đạo của
Đông Mộc Đế Quốc thập phần rộng lớn, mặc dù trong Ngũ Đại Đế Quốc của
Quang Minh Ngũ Hành Đại Lục, Đông Mộc Đế Quốc tương đối nhỏ yếu một
chút, nhưng nhiều năm hòa bình trôi qua, cũng khiến cho cái quốc gia
choáng đầy sinh mệnh khí tức này thập phần giàu có.
Trong Ngũ Đại Đế Quốc, không hề nghi ngờ, cảnh sắc của Đông Mộc Đế Quốc chính là đẹp
nhất, cũng là quốc gia có nhiều du lam thắng địa nhất. Người của bất cứ
quốc gia nào, nhắc đến du ngoạn, nơi đầu tiên nghĩ đến chính là Đông Mộc Đế Quốc. Bởi vì nơi đây không chỉ có không khí thanh mát, cũng có nhiều cảnh đẹp làm say lòng người. Trong số mười phiến rừng rậm diện tích lớn nhất trên toàn đại lục, trong Đông Mộc Đế Quốc chiếm đến năm cái. Tuy
rằng không giống như Bắc Thủy Đế Quốc có phần lớn diện tính là hồ nước,
Trường Giang và Hoàng Hà, nhưng nhiều rừng cây mát mẻ, các quý tộc nhàn
hạ ở các quốc gia đều thích đến nơi này mà du lịch.
Lúc này trên quan đạo có hai người, một nam, một nữ chậm rãi bước đi. Nhìn bộ dáng nhàn nhã kia của hắn, mảy may cũng không giống như là đang chạy đi. Gã thanh niên kia cao hơn cô gái nửa cái đầu, nhìn qua chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, lưng dài, vai rộng, một đầu tóc đen thả tự do phía sau bả vai. Tướng mạo hắn mặc dù không anh tuấn, nhưng lại có một khí chất hấp dẫn không nói nên lời. Bộ bố y màu xám mặc trên người hắn cũng không che giấu được vẻ ngông nghênh xuất chúng hơn người kia. Nhất là cặp mắt thâm thúy đen láy của hắn, chỉ cần liếc nhìn qua một, sẽ khiến người ta khó mà quên được. Kỳ lạ nhất chính là, bên dưới làn da màu đồng kia của hắn, nếu ngẫu nhiên có ánh mặt trời chiếu qua, tựa hồ sẽ tản mát ra một tầng quang mang màu trắng ôn nhuận, khiến người ta nhìn qua nghĩ rằng mình đã hoa mắt rồi.
Nữ nhân ở bên cạnh hắn thì mặc một bộ váy dài màu trắng, cũng là chất liệu vải bình thường, nhưng không hề nhiễm bất cứ một hạt bụi nào. Bộ y phục cơ hồ che phủ toàn bộ da thịt trên người nàng. Một đầu mái tóc màu đỏ rực như dòng suối thả dài ở phía sau lưng, nhìn qua cực kỳ bắt mắt, lan tràn mãi xuống đến đầu gối nàng mới dừng lại. Gần như đem toàn bộ những đường cong phía sau thân thể nàng che lại hết. Trên đầu nàng đội một mũ trắng thập phần tinh xảo, do sợi trúc bện lại thành cái mũ, rũ xuống một thước lụa trắng, che đậy khuôn mặt lại.
Từ thân mình và khí chất mà xét, một nam một nữ này nhìn thế nào cũng không giống như người qua đường bình thường. Kỳ lạ nhất chính là, bên hông thiếu niên và cô gái kia cùng quấn quanh một sợi xích dài màu bạc, nối hai người lại với nhau. Bởi vì sợi dây xích kia đều quấn quanh hông họ vài vòng, nên nhìn không ra chiều dài của sợi xích bạc này.
Cô gái mặc áo trắng kia, khắp cơ thể không hề có phần da thịt nào lộ ra ngoài. Ngay cả hai bàn tay đều bị cái ông tay áo thật dài che phủ lại. Một bàn tay của gã thanh niên áo xám kia thò vào trong ống tay áo của nàng, tựa hồ chính là nắm lấy
tay nàng.
- Liệt Diễm, ta thật sự hy vọng con đường này vĩnh viễn không bao giờ đi đến nơi.
Gã thanh niên áo xám cười nói, đồng thời nắm thật chặt bàn tay ngọc mềm mại như xuân thông kia, trong lòng hắn tràn ngập sự thỏa mãn.
Một nam một nữ này, đúng là Cơ Động và Liệt Diễm. Bốn năm trôi qua, Cơ Động nhìn qua trưởng thành thêm vài phần, thân thể hoàn toàn trưởng thành càng lộ vẻ hùng tráng, mỗi một giơ tay nhấc chân đều toát ra một loại khí chất đặc thù.
Liệt Diễm cảm nhận được sự nóng rực trong lòng bàn tay Cơ Động, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi muốn, chúng ta liền tiếp tục đi hoài vậy cũng được. Mỗi một ngày đi đường, đều có thể chứng kiến được những phong cảnh bất đồng, cùng với thế giới Địa Tâm buồn tẻ mà so sánh, thế giới nhân loại các ngươi đẹp đẽ hơn rất nhiều.
Cơ Động ha hả cười một tiếng, nói:
- Được, như vậy chúng ta liền đi mãi như thế này đi.
Liệt Diễm nói:
- Thời gian trôi qua nhanh thật, chớp mắt đã là bốn năm rồi. Địa tâm vốn không có thời gian, ngay cả ta cũng phải hâm mộ ngộ tính của nhân loại các ngươi đó. Lúc trước khi ta lĩnh ngộ ảo diệu của Linh Hồn Chi Hỏa, ta mất đến hơn ba ngàn năm, ngay cả như vậy, cũng đã là nhanh nhất trong thế giới địa tâm rồi. Mà ngươi không ngờ lại chỉ cần có bốn năm ngắn ngủi mà thôi.
Cơ Động mỉm cười nói:
- Đó toàn là nhờ có sự trợ giúp của ngươi ta mới có thể thành công. Không có ngươi, đừng nói là bốn năm, cho dù là bốn ngàn năm đi nữa, ta cũng chưa chắc có thể lĩnh ngộ ra ảo diệu của Linh Hồn Chi Hỏa. Đáng tiếc, ta vẫn không thể nào ấp nở được quả trứng rồng kia.
Bốn năm trong thế giới Địa Tâm kia đối với Cơ Động mà nói, kỳ thật cũng không có lâu lắm. Đắm chìm trong sự lĩnh ngộ ảo diệu của Linh Hồn Chi Hỏa, bốn năm thời gian đối với hắn mà nói, chẳng qua chỉ là trôi qua trong giây lát mà thôi. Khi hắn trong quá trình tu luyện tỉnh táo trở lại, nhưng lại phát hiện ra quả trứng rồng kia vẫn như trước chưa chịu nở ra. Chẳng qua, khoảng cách đến khi trứng nở cũng chỉ còn lại một khoảng thời gian rất ngắn mà thôi. Ngay cả Liệt Diễm cũng không nói trước được khi nào quả trứng Hỏa Long kia thực sự nở ra.
Liệt Diễm nói:
- Quả trứng Hỏa Long kia ngươi không cần phải gấp, ta bất cứ lúc nào cũng cảm nhận được những biến hóa dù nhỏ nhất trong Địa Tâm Hồ. Một khi trứng nở, chúng ta liền lập tức quay trở về. Nữ tử bị đóng băng kia chỉ sợ trong một khoảng thời gian ngắn cũng không thể hòa tan ra. Tầng hàn băng phong ấn nàng ta cũng có một tia khí tức Hỗn Độn ba động. Nếu ta đoán không lần, hẳn là khí tức của Hỗn Độn Chi Thủy. Ta đã đem theo một tia khí tức Hỗn Độn Chi Hỏa lưu lại trong khối băng kia, cộng thêm nhiệt độ nóng chảy của Địa Tâm Hồ, nhất định có thể hòa tan ra.
Cơ Động sau khi lĩnh ngộ xong Hỗn Độn Chi Hỏa, thương thượng đơn giản với Liệt Diễm một chút, quyết định không đợi đến khi quả trứng nở ra, rời khỏi thế giới Địa Tâm trước. Dù sao, khoảng cách đến khi Thánh Tà Chi Chiến mở ra cũng chỉ còn có một năm nữa. Cơ Động không muốn tiêu phí thời gian cho việc tu luyện nữa, chỉ hy vọng có thể ở cùng một chỗ với Liệt Diễm, cho dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi, hắn cũng đã vô cùng thỏa mãn rồi. Trước khi rời khỏi Địa Tâm, hắn định đi an táng nữ tử đang bị đóng băng kia, nhưng mà, khi Liệt Diễm chứng kiến khối băng kia, nhưng lại nói cho hắn một câu khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
- Liệt Diễm, cô gái kia đã bị đóng băng ít nhất mấy trăm năm rồi, thậm chí còn hơn cả ngàn năm nữa. Nàng ấy thật sự còn có sinh mệnh khí tức hay sao?
Trong lòng Cơ Động lúc này vẫn có chút nghi hoặc. Ngay lúc đầu tiên Liệt Diễm nhìn thấy khối băng kia, đã nói, cô gái mặc áo giáp bị đóng băng bên trong kia vẫn còn sinh mệnh khí tức ba động.
Liệt Diễm gật gật đầu, nói:
- Đừng quên, ta từng nói qua với ngươi, đặc tính của Hỗn Độn chính là sáng tạo, cũng không phải là hủy diệt. Nếu kia thật sự là Hỗn Độn Chi Thủy, ta có thể khẳng định, cô gái mặc giáp trụ vàng kim kia tuyệt đối chưa chết. Trên Thánh Tà Đảo, có thể thi triển ra Hỗn Độn Chi Thủy, cũng chỉ có thể là Thủy Thánh Thú trong Ngũ Đại Thánh Thú ở trung tâm Thánh Tà Đảo. Nàng ta khẳng định là xâm nhập vào trong lãnh địa của Thủy Thánh Thú, nên mới bị Thủy Thánh Thú đóng băng lại. Về phần vì sao ngươi có thể gặp được nàng trên đỉnh núi, ta cũng không biết được.
Cơ Động nói:
- Nếu nàng ta thật sự không chết, đợi đến khi nàng ấy tỉnh lại, mọi chuyện tự nhiên liền rõ ràng chân tướng.
Liệt Diễm lạnh nhạt cười một tiếng, nói:
- Tuy rằng Hỗn Độn Chi Thủy cũng không thể giết chết hắn, nhưng mà bị hắn đóng băng không biết bao lâu rồi, e rằng đối với thân thể cũng sẽ gây ra ảnh hưởng nhất định. Chỉ là hy vọng những ảnh hưởng này cũng không nên quá lớn. Cơ Động, Diệt Thần Kích ghi lại trong khối Thiên Chi Ngọc kia, ngươi tốt nhất nên nghiên cứu tu luyện. Suốt bốn năm nay, ngươi đã có thể miễn cưỡng nắm vững được Linh Hồn Chi Hỏa, nhưng mà cũng đã chậm trễ mất bốn năm, trong thời gian này, ngươi cũng không có lĩnh ngộ các năng lực khác. Ngũ Hành Pháp Trận, Diệt Thần Kích, còn có quyển sách do Đằng Xà đưa cho ngươi nữa, đều là những yêu cầu mà một năm kế tiếp ngươi nhất định phải cố gắng tu luyện.
Cơ Động ha hả cười một tiếng, nói:
- Ta sẽ tu luyện. Vì để bảo hộ ngươi, ta một khắc cũng không dám lơi là. Liệt Diễm, Diệt Thần Kích kia thật sự có thần kỳ như vậy hay không? Có đúng như cái tên của nó, có thể diệt thần?
Ánh mắt Liệt Diễm ngưng đọng lại, ngược lại cầm tay Cơ Động:
- Cơ Động, ta cũng không biết cái kỹ năng này làm thế nào mà lan truyền đến nhân gian, nhưng ta có thể khẳng định chính là, nếu như ngươi thật sự có thể luyện đến tầng thứ chín của Diệt Thần Kích, tuyệt đối có thể diệt Thần.
Nghe xong những lời Liệt Diễm nói, Cơ Động không khỏi có chút trợn mắt ngó. Căn cứ theo những dấu vết ký ức mà Thiên Chi Ngọc lưu lại cho hắn, Diệt Thần Kích tổng cộng chia thành chín tầng. Hiện tại hắn đã tu luyện được tầng thứ nhất. Chỉ khi chân chính tu luyện qua, hắn mới biết được tu luyện cái kỹ năng nhìn qua cực kỳ yếu nhược này lại khó khăn đến mức nào.
Kỹ năng Diệt Thần Kích này, cũng không phải là một kỹ năng công kích, là là kỹ năng hoàn toàn tu luyện nội liễm. Nguyên lý rất đơn giản, chính là đem toàn bộ ma lực của bản thân mình, nháy mắt ngưng tụ lại, sau đó ma lực hoàn toàn nội uẩn, không hề khuếch tán ra ngoài, hoặc tạo thành năng lượng hình thái, duy nhất chỉ khi tiếp xúc đến thân thể địch nhân, hiệu quả của nó mới có thể hoàn toàn phát huy ra.
Nguyên lý này nhìn qua cực kỳ đơn giản, nhưng khi chân chính tu luyện lại không hề đơn giản như vậy. Muốn ma lực bản thân hoàn toàn ngưng tụ lại, đây là chuyện khó khăn đến mức nào? Dựa theo phương pháp tu luyện mà Diệt Thần Kích lưu lại, mỗi lần tu luyện tăng thêm một tầng, như vậy lực công kích sẽ tăng lên gấp đôi. Nói cách khác, nếu Cơ Động luyện thành tầng thứ nhất của Diệt Thần Kích, như vậy, lúc hắn công kích đối thủ, lực lượng công kích của Diệt Thần Kích phóng thích ra khi tiếp xúc thân thể đối phương, chính là toàn bộ ma lực của hắn ngưng tụ lại, sau đó nhân lên gấp đôi.