Đối với Địa Linh Sơn, Cơ Động coi như là
tương đối quen thuộc. Dù sao hắn cũng không chỉ đến nơi này có một lần,
hơn nữa càng có giao tình đặc biệt với Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước.
Bằng vào mấy sợi Phượng Hoàng Linh mà Chu Tước tặng cho, trong địa phương
tràn ngập núi non chập chùng này, có thể nói là tuyệt đối an toàn. Lúc
trước hắn từng đến đây tị nạn, tránh né sự tuy sát của hoàng thất Trung
Thổ Đế Quốc.
Hai canh giờ. Từ khi rời khỏi Sinh Mệnh Chi Sâm, bay
đến bên ngoài Địa Linh Sơn, Cơ Động chỉ mất có ngắn ngủi hai canh giờ
thời gian. Tốc độ như vậy, quả thật hoàn toàn có thể so sánh được với Cự long. Nếu như hắn muốn, chỉ cần khoảng một ngày, chỉ sợ cũng có thể dựa vào phi hành, mà du lịch khắp đại lục, cũng không cần bất cứ phương
tiện giao thông gì.
Bất quá, hai canh giờ phi hành cực nhanh này,
đối với Cơ Động mà nói, ma lực tiêu hao cũng không nhỏ. Ma lực trong cơ
thể không ngờ đã tiêu hao đến hơn phân nửa.
Cũng không có dừng lại bên ngoài Địa Linh Sơn, cũng không có giảm bớt tốc độ, Cơ Động trực
tiếp lấy ra hai cây Phượng Hoàng Linh, phân biệt cầm trên hai tay. Đồng
thời, hắn cũng đem Âm Dương Song Hỏa Phi Hành Pháp Trận sau lưng chuyển
hóa thành Âm Dương Song Hỏa Ngưng Tụ Pháp Trận, khiến cho tốc độ giảm
xuống, nhưng tốc độ khôi phục ma lực lại tăng lên, phóng thẳng vào bên
trong Địa Linh Sơn.
Đã không còn Phi Hành Pháp Trận hỗ trợ, tốc độ phi hành của Cơ Động giảm xuống chỉ còn một phần ba lúc trước. Nhưng có Ngưng Tụ Pháp Trận hỗ trợ, tốc độ khôi phục ma lực của hắn lại tăng lên gấp ba lần. Cứ như vậy kéo dài, sự tiêu hao ma lực suốt hai canh giờ
phi hành lúc nãy, đã bắt đầu chậm rãi khôi phục lại.
Diện tích
tổng thể của Địa Linh Sơn cũng không bằng được Sinh Mệnh Chi Sâm, nhưng ở nơi này núi non liên miên chập chùng, rừng rậm dày đặc. Đằng nói là an
bày hai mươi vạn Sâm Yêu, cho dù là hai trăm vạn Sâm Yêu cũng tuyệt đối
không có vấn đề gì.
Phi hành trên không trung của Địa Linh Sơn so
với phi hành trên không trung Sinh Mệnh Chi Sâm là hoàn toàn bất đồng.
Cơ Động có thể rõ ràng cảm giác được, trong Địa Linh Sơn bên dưới thỉnh
thoảng có khí tức của ma thú tập trung lên thân thể mình. Đương nhiên,
với thực lực của đám ma thú đó, muốn tập trung vào hắn, cơ hồ là không
có khả năng. Nhất là khi chúng nó cảm nhận được ma lực ba động của
Phượng Hoàng Linh, lập tức nhanh chóng thu liễm lại khí tức của chính
mình, e rằng Cơ Động phát hiện ra mình, liền lâm vào tai ương ngập đầu.
Mãi cho đến khi xâm nhập vào tầng trong của Địa Linh Sơn, Cơ Động mới bắt
đầu cảm nhận được áp lực. Trước kia khi hắn đi vào Địa Linh Sơn, đều là
di chuyển trên mặt đất, lần này phi hành trên bầu trời, không hề nghi
ngờ, sẽ thu hút sự chú ý của đông đảo ma thú bên dưới. Những ma thú
trong các tầng trong của Địa Linh Sơn đều cường đại hơn những ma thú
tầng ngoài rất nhiều. Ít nhất cũng là những ma thú từ Lục Giai trở lên,
lại càng không thiếu Bát Giai, Cửu Giai ma thú, cho dù là Thập Giai ma
thú, cũng không chỉ có một mình Bính Hỏa Thần Thú Chu Tước. Chẳng qua ở
nơi này, thực lực Chu Tước là tuyệt đối cực mạnh, cho nên mới chân chính là Địa Linh Sơn Ma Thú Chi Vương.
Cơ Động thúc dục ma lực, rót
vào trong Phượng Hoàng Linh, nhất thời, cặp Phượng Hoàng Linh màu xích
kim kia chợt tản mát ra khí tức Phượng Hoàng nồng đậm. Bản thân Cơ Động
còn có huyết mạch Phượng Hoàng hỗ trợ, lại có Cực Hạn Dương Hỏa, một khi rót ma lực bản thân vào, khiến cho khí tức mà Phượng Hoàng Linh tản mát ra so với khí tức của chính bản thân Chu Tước cũng không có sự khác
biệt nào quá lớn. Cứ như vậy, bên dưới Địa Linh Sơn mới dần dần xem như
là bình tĩnh bớt vài phần, những khí tức cường đại cứ liên tiếp biến mất đi.
Xa xa, Cơ Động đã nhìn thấy được Chu Tước Huyệt Động, trong mắt toát ra một tia vui vẻ, ma lực rót vào trong Chu Tước Thủ Trạc:
- Hỏa Nhi, ra đi! Đến nhà rồi!
Ma lực nóng rực ba động từ trong Chu Tước Thủ Trạc phóng thích mà ra. Một
tiếng Phượng kêu to rõ vang lên, thân thể đã trưởng thành của Hỏa Nhi
chợt phóng ra, bay thẳng lên không trung. Ma lực Âm Dương Song Hỏa nồng
đậm ba động, tựa như lan tràn khắp nơi chợt lan truyền ra. Nguồn tại http://Truyện 5zz
Nó lúc này đã chân chính có được bộ dáng huyết mạch Thần thú. Khí tức
không chút nào thu liễm nhất thời phóng xuất ra, ma lực bản thân bốc lên đến mức tận cùng. Trên thân thể màu vàng bỗng nhiên phóng xuất ra ngọn
hỏa diễm màu đen, còn trên thân thể màu đen chợt phóng xuất ra hỏa diễm
màu vàng kim. Âm Dương Chi Hỏa hoàn toàn cân bằng, cùng với khí tức ma
lực của Cơ Động hoàn toàn giống nhau như đúc.
Tuy rằng hiện tại
Hỏa Nhi vẫn còn ở đẳng cấp Lục Giai, nhưng khoảng cách đến Thất Giai
cũng chỉ còn một bước nhỏ mà thôi. Vừa ra khỏi Chu Tước Thủ Trạc, Hỏa
Nhi liền cảm nhận được khí tức quen thuộc xung quanh. Lúc ánh mắt nó
nhìn thấy được Chu Tước Huyệt Động, thanh âm Phượng hót to rõ lại còn
mang theo vài phần run rẩy nhè nhẹ. Hai cánh khẽ khép lại, tựa như chim
én chao lượng vậy, phóng thẳng về phía Chu Tước Huyệt Động.
Một
tiếng Phượng hót càng thêm to rõ hơn rất nhiều chợt vang ra, vang vọng
trên khắp mỗi ngõ ngách của Địa Linh Sơn. Tiếng kêu này cũng không phải
của Hỏa Nhi, mà là từ trong Chu Tước Huyệt Động phát ra. Ngay sau đó,
không trung trong nháy mắt liền biến thành một mảnh xích kim nồng đạo,
Cực Hạn Dương Hỏa nguyên tố ba động mãng liệt, khiến cho tất cả các ma
thú cường đại tại tầng trong của Địa Linh Sơn đồng loạt hoảng sợ rút sâu vào trong nơi trú ẩn của mình.
Chí tôn trong Hỏa hệ ma thú, Hỏa Phượng Hoàng Chu Tước, khí tức toàn diện bùng phát ra mãnh liệt.
Nhưng mà, trong khí tức cường đại kia, cũng không hề mang theo chút nào sức
công kích, mà choáng đầy vẻ hiều hậu cùng với bao dung, lại còn có sự
nhớ nhung mãnh liệt cùng với cảm động run rẩy nữa.
Quang mang màu
xích kim, cơ hồ trong nháy mắt đã đem thân thể Hỏa Nhu hoàn toàn bao
trùm vào trong, gắt gao ôm chặt lấy. Chu Tước mang theo một luồng sáng
màu kim đỏ vô cùng mỹ lệ phía sau, giống như một sợi quang tuyến màu
vàng kim khổng lồ, hai cánh dang rộng, không ngừng bay múa mãnh liệt
xung quanh con gái mình.
Hỏa Nhi hiện tại, nhìn qua thân thể kỳ
thật cũng không còn chênh lệch bao nhiêu với mẹ nó nữa. Há miệng kêu lên vui vẻ, hưng phấn cùng bay múa với mẹ nó.
Nhìn một màn này, trên
mặt Cơ Động toát ra một nụ cười thông cảm, thậm chí ngay cả khóe mắt hắn cũng đã có chút ươn ướt. Trên thế gian này, không hề nghi ngờ, tình
thương của mẹ là vĩ đại nhất, tất cả các loại tình cảm khác đều không
thể bằng được. Trong lòng hắn làm sao có thể không cảm động cho được?
Bằng vào Phi Hành Pháp Trận, tốc độ phi hành nhanh lên đến như thế, Cơ Động
đã quyết định, lần quay về này, hắn sẽ dành thời gian để đi bái tế cha
mẹ ở kiếp này của hắn. Coi như là thay thế chủ nhân của cái thân thể này mà giải quyết một phần tâm nguyện.
Chu Tước cùng với Hỏa Nhi cứ
mãi vây lấy nhau mà nhảy múa, mãi đến khi hai mẹ con nàng rơi xuống đến
trước Chu Tước Huyệt Động, tất cả các quang mang mới thu liễm trở lại.
Hỏa Nhi không ngừng dùng đầu mình cọ cọ lên trên cổ Chu Tước, phát ra
tiếng kêu to. Thậm chí còn có thể nhìn thấy từng giọt nước mắt lã chả
rơi ra từ trong mắt của nó nữa.
Hai cánh Chu Trước đã hoàn toàn
dang rộng, đem thân thể Hỏa Nhi ôm vào trong lòng. Nó khẽ cúi đầu, kim
quang trong mắt không ngừng ba động, hiển nhiên cũng là cực kỳ kích
động.
Gần sáu năm trôi qua, mặc dù sáu năm đối với Thần Thú như
Chu Tước cũng không tính là cái gì. Nhưng mà lòng nhớ nhung đối với con
mình, cũng không ít hơn so với nhân loại bao nhiêu. Mẹ con gặp lại, sự
vui sướng của nàng nhiều đến thế nào?
Cơ Động cũng không có quấy
rầy bọn họ, chỉ là yên lặng đứng một bên, thu hồi Chu Tước Song Dực,
lẳng lặng nhìn chăm chú bọn họ, khôi phục lượng ma lực tiêu hao của
mình.
Chu Tước cũng không có khiến hắn chờ quá lâu. Sau khi cùng con gái thân thiết một phen, nàng đã ngẩng đầu, ánh mắt choáng đầy thân thiết cùng với nhu hòa nhìn về phía Cơ Động:
- Cám ơn ngươi, Cơ Động!
Cơ Động mỉm cười, nói:
- Chu Tước tiền bối, sáu năm trời ta mới mang Hỏa Nhi về thăm ngươi một lần, ngươi không trách ta đã là tốt lắm rồi.
Chu Tước nhẹ nhàng lắc đầu:
- Ta làm sao lại trách ngươi được chứ? Nếu không phải nhờ ngươi, Hỏa Nhi cũng khó có thể đến được thế giới này. Nếu không phải theo ngươi, đừng nói là sáu năm, cho dù là sáu trăm năm ta cũng không có khả năng khiến cho nó khôi phục lại đến trình độ hiện tại. Ta có thể cảm nhận được, Âm Dương Song Hỏa thuộc tính của Hỏa Nhi đã hoàn toàn dung hợp như ý, cũng sẽ không tạo thành bất cứ ảnh hưởng gì tới thân thể nữa. Thậm chí, ở trong thân thể nó, ta còn cảm nhận được một chút khí tức hỗn độn. Tất cả những chuyện này, đều là do ngươi ban cho mẹ con ta. Nếu như ngươi không chê, từ nay về sau đừng gọi ta là tiền bối, cứ gọi ta là a di được rồi.
Cơ Động cười, nói:
- Như vậy ta cũng không khách sáo nữa. Chu Tước a di.
Chu Tước phát ra một tiếng kêu nhẹ, kim quang lưu chuyển, bao trùm lấy thân thể Cơ Động cùng với Hỏa Nhi. Hào quang chợt lóe lên, giây lát sau bọn họ đã xuất hiện trước cây Phượng Huyết Ngô Đồng Mộc bên trong Chu Tước Huyệt Động.
- Ngắn ngủi sáu năm, ngươi đã trợ giúp Hỏa Nhi tăng lên đến trình độ gần Thất Giai. Cơ Động, ta thật sự khó tưởng tượng
nổi ngươi đã làm như thế nào. A! Ma lực của ngươi không ngờ cũng tiến bộ nhiều đến như vậy!
Lúc này Chu Tước mới chú ý đến sự biến hóa trên bản thân Cơ Động. Từ khi lĩnh ngộ xong sự ảo diệu của Linh Hồn Chi Hỏa, ma lực bản thân Cơ Động đã hoàn toàn nội liễm lại. Chu Tước mặc dù là Thần Thú, nhưng cũng phải cẩn thận quan sát mới có thể phát hiện ra biến hóa của hắn.
- Cơ Động, từ trên người của ngươi, ta cảm nhận được một cỗ khí tức khiến ta cũng phải sợ hãi. Chẳng lẽ, ngươi đã nắm giữ được Hỗn Độn Chi Hỏa?
Chu Tước choáng đầy kinh ngạc nhìn hắn.
Cơ Động nói:
- Cũng không thể nói là nắm giữ, chỉ là thấu hiểu được vài phần mà thôi. Chu Tước a di, lần này ta mang Hỏa Nhi trở vềm một là thăm ngài, đồng thời, ta cũng có một chuyện muốn nhờ ngài. Nếu như việc này có thể thành công, ta cảm thấy đối với Địa Linh Sơn cũng là một chuyện tốt.
Chu Tước gật gật đầu, nói:
- Ngươi nói đi, chỉ cần là chuyện ta làm được, ta sẽ tận lực giúp ngươi.
Sự cảm kích của nàng đối với Cơ Động là xuất phát tận đáy lòng. Là một người mẹ, còn có chuyện gì khiến cho nàng vui sướng hơn là chuyện con mình có thể bình an mà lớn lên cơ chứ? Huống chi, Cơ Động đã có được Hỗn Độn Căn Nguyên, lại tiến thêm một bước lĩnh ngộ được ảo diệu của Hỗn Độn Chi Hỏa, tiền đồ tương lai không thể hạn lượng. Từ bất cứ góc độ nào mà nói, Chu Tước cũng sẽ không từ chối thỉnh cầu trợ giúp của Cơ Động.
Lập tức, Cơ Động đem chuyện mình đã gặp tại Sinh Mệnh Chi Sâm kể lại tỉ mỉ một lượt.
Nghe hắn kể lại xong, ánh mắt Chu Tước không khỏi trở nên có chút quái dị:
- Cơ Động. Ngươi nói là, Liệt Diễm Nữ hoàng Điện hạ lâu nay cùng đi chung với ngươi trong thế giới nhân loại sao?
Cơ Động gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy! Có chuyện gì không, Chu Tước a di?
Chu Tước lắc lắc đầu, nói:
- Không có gì, ngươi phải cố gắng bảo vệ tốt Nữ hoàng điện hạ. Chuyện Sâm Yêu di dời này, đối với Địa Linh Sơn chúng ta đúng là một chuyện tốt. Không có bất cứ chủng tộc nào có thể có được sự thấu hiểu đối với thiên nhiên hơn Sâm Yêu được. Có bọn họ ở đây, đủ để giúp cho toàn bộ thực vật trên Địa Linh Sơn thức tỉnh, sinh sôi nảy nở tươi tốt. Như vậy đi, ta lập tức triệu tập Vạn Thú Đại Hội trên Địa Linh Sơn. Mặc dù ở đây ta là Ma Thú Chi Vương, nhưng chuyện quan hệ đến lãnh địa của tất cả các ma thú, ta nhất thiết phải trưng cầu ý kiến của tất cả bọn họ.
Cơ Động nói:
- Chuyện này đương nhiên.
Vừa nói, cổ tay hắn vừa lật một chút, từ trong Chu Tước Thủ Trạc của mình lấy ra một bình hồ lô chứa Căn Nguyên Sinh Mệnh mà lúc trước Sâm Yêu đã tặng cho:
- Chu Tước a di, ta nghĩ, có được thứ này, lời nói của ngươi đối với bọn họ sẽ càng có sức thuyết phục hơn một chút. Đây là Căn Nguyên Sinh Mệnh do bộ tộc Sâm Yêu ủ ra. Nó đủ để chứng minh, bộ tộc Sâm Yêu có thể đem hoàn cảnh của Địa Linh Sơn cải tạo thành một địa phương tràn ngập sinh cơ cùng với sinh mệnh lực.
Thực lực Chu Tước lên đến mức nào. Cho dù không cần mở ra nắp bình, hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng khí tức Sinh mệnh lực khổng lồ ẩn chứa trong bình hồ lô kia. Khẽ kêu nhỏ một tiếng, dùng mỏ gắp lấy bình hồ lô, khẽ hất nhẹ cho cái nắp bật ra. Nhất thời, một cỗ khí tức Sinh Mệnh Ngưng Tụ cùng với hô hấp rót vào trong thân thể nó. Nháy mắt, hỏa diễm màu xích kim trên người Chu Tước chợt bừng sáng lên, khiến cho ánh sáng trong Chu Tước Huyệt Động gần như tăng lên gấp đôi.
- Đúng là thứ tốt. Cơ Động, có bình Căn Nguyên Sinh Mệnh này, ta cơ hồ có thể khẳng định, tuyệt đối không có bất cứ ma thú nào không đồng ý Sâm yêu đến Địa Linh Sơn. Ngươi cùng ta đi tham gia Vạn Thú Đại Hội đi, ta ngay lập tức đi triệu tập bọn chúng.
Cơ Động lắc lắc đầu, nói:
- Không cần, Chu Tước a di. Dù sao ta cũng không hiểu được ngôn ngữ của các ma thú. Chẳng lẽ ta lại không tin tưởng được ngài hay sao? Hiện tại ta định đến Trung Nguyên thành xử lý một số chuyện riêng. Đến khi ta quay trở lại, chắc là cũng đã có kết quả rồi. Hỏa Nhi cứ ở lại bên cạnh ngài đi. Hai mẹ con các vị cũng đã lâu không gặp nhau, thôi thì ở chung với nhau, thân thiết một chút đi.
Chu Tước quay sang nhìn Hỏa Nhi, trong mắt toát ra ý cười, nói:
- Vậy cũng được. Ta phải triệu tập toàn bộ Ma thú từ Lục Giai trở lên ở Địa Linh Sơn, cũng cần một khoảng thời gian nhất định. Hơn nữa còn phải thương nghị, thảo luận... Lâu nhất cũng không quá ba ngày. Ba ngày sau ngươi quay trở về là được.
Cơ Động gật gật đầu:
- Ba ngày là vừa đủ rồi. A di, ta xin phép cáo từ.
- Ô ô...
Hỏa Nhi khẽ kêu lên một tiếng, dang rộng cặp cánh bước lại bên cạnh Cơ Động, dùng mỏ cắn nhẹ lên vạt áo Cơ Động. Nàng đã ở cùng với Cơ Động suốt mấy năm nay, lúc này thấy phải chia tay Cơ Động, tự nhiên có chút không muốn. Cơ Động sờ sờ đầu Hỏa Nhi:
- Hỏa Nhi ngoan. Ta đi giải quyết một số vấn đề, xong sẽ lập tức quay về. Ngươi cứ ở lại chơi đùa với Chu Tước a di đi.
Hỏa Nhi mở to hai mắt, khẽ gật gật đầu, tâm không cam, tình không muốn, đành phải buông áo Cơ Động ra.
Cặp cánh màu trắng sau lưng dang rộng, toàn thân Cơ Động lại được bao phủ bởi một tầng bạch quang đặc hữu của Phượng Vũ Long Xà Biến. Thân hình khẽ lóe lên, hóa thành một đạo bạch quang, bay thẳng ra khỏi Chu Tước Huyệt Động.
Chứng kiến bộ dáng Cơ Động bay ra, trong mắt Chu Tước choáng đầy sự rung động. Người khác có lẽ không cảm giác ra, nhưng nàng thân là Bính Hỏa Thần Thú, hơn nưa Chu Tước Nội Giáp là do nàng tặng cho Cơ Động, lúc này nhìn thấy Cơ Động triển khai Phượng Vũ Long Xà Biến bay ra, nàng nhất thời cảm giác được khí tức phát ra trên người Cơ Động mà ngay cả nàng cũng phải lâm vào sợ hãi.
Một luồng hỏa diễm nhàn nhạt màu trắng chợt bốc lên phía trên mấy sợi Phượng Vũ trên đỉnh đầu Chu Tước. Luồng hỏa diễm này cực kỳ mỏng manh, chỉ cao khoảng một tấc, giống như là lúc nào cũng có thể tắt ngúm đi vậy. Đó đúng là thứ giống như cái mà Cơ Động có, Hỗn Độn Chi Hỏa. Từ khi dung hợp được hạt sen Bổn Mạng Hồng Liên của Liệt Diễm, Chu Tước cũng đã bắt đầu sản sinh ra được Hỗn Độn Chi Nguyên, đây cũng là thứ mà nàng và Đằng Xà theo đuổi. Lúc trước sở dĩ Đằng Xà tình nguyện dùng rất nhiều thứ trân bảo như vậy đi đổi lấy một hạt sen, chính là vì muốn nhờ nó mà mở ra được cánh cửa của Hỗn Độn. Chỉ khi nào đi vào được cánh cửa Hỗn Độn, bọn họ mới chân chính có thể tiến vào lãnh vực của Thánh Thú. Đối với Chu Tước mà nói, chuyện này lại càng thêm quan trọng hơn. Chỉ khi nào có thể trở thành Thánh Thú, nàng mới có thể đột phá được phong ấn ở đây, rời khỏi nơi này.
Thực lực của Cơ Động so sánh với Chu Tước, không thể nghi ngờ là một trời một vực, kém hơn đến mức không thể nào đo lường được. Nhưng Chu Tước lại có thể rõ ràng cảm nhận được, Hỗn Độn Chi Hỏa trên người Cơ Động lại nồng đậm vô cùng. Hơn nữa, Hỗn Độn Chi Hỏa của hắn đã hoàn toàn cùng với ý niệm của hắn dung hợp thành một thể, biến thành Linh Hồn Chi Hỏa cực kỳ thuần túy. Tuy rằng là Hỗn Độn Chi Hỏa, nhưng của Chu Tước và của Cơ Động so sánh với nhau, chênh lệch không kém gì chênh lệch về ma lực giữa hai người. Nàng cũng không biết rõ phải tốn bao nhiêu năm mới có thể đạt đến được trình độ như Cơ Động được. Nếu nàng có thể giống như Cơ Động vậy, châm được Linh Hồn Chi Hỏa, như vậy, khoảng cách đến tu vi Thánh Thú cũng không còn xa.