Ngay lúc Chu Tước còn đang suy nghĩ xem Hỗn
Độn Chi Hỏa của Cơ Động đã đạt đến trình độ như thế nào, Hỏa Nhi đứng
bên cạnh, nhìn thấy mẹ tản mát ra Hỗn Độn Chi Hỏa, thân thể của nàng
cũng khẽ giật giật nhẹ, nhắm hai mắt lại, hai cánh đột nhiên đập nhanh.
Bạch quang nhu hòa cùng với Hắc quang giao hội lại với nhau sau lưng,
chuyển hóa thành Hắc Bạch Âm Dương Ngư giống như đúc cái của Cơ Động,
chỉ là hơi nhỏ hơn một chút. Cái Âm Dương Ngư kia khẽ bay đến trước
người Hỏa Nhi, ngay tại vị trí trung tâm của nó, cũng dâng lên một tia
hỏa diễm màu trắng, so với cái của Chu Tước, không ngờ lại còn cao hơn
đến hai phân.
- Hỏa Nhi, con...
Chu Tước trừng lớn hai mắt, nhìn chăm chú vào đốm Hỗn Độn Chi Hỏa thuần túy cùng với cái Âm Dương Ngư kỳ dị kia:
- Mẹ thật hâm mộ con đó! Nếu như không có cái phong ấn đáng ghét này, mẹ
thật sự mong muốn được trở thành Ma thú đồng bọn của Cơ Động. Về mặt
cảnh giới, con đã vượt qua mẹ rồi.
o0o
Ra khỏi Chu Tước
Huyệt Động, Cơ Động chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần cực kỳ vui sướng.
Mắt thấy bộ dáng thân thiết khi hai mẹ con Chu Tước gặp nhau, hắn tự đáy lòng cảm thấy vui sướng dùm các nàng. Ít nhất mấy năm gần đây, Hỏa Nhi
đi theo hắn cũng không ngừng trưởng thành. Đúng theo lời Chu Tước đã
nói, đi theo Cơ Động, Hỏa Nhi đã có được tiềm chất để trở thành Thánh
Thú. Hơn nữa, hắn và Hỏa Nhi căn bản cũng không cần khế ước gì, sự câu
thông về linh hồn đã khiến cho bọn họ không thể tách rời ra. Bất luận
khoảng cách xa xôi đến mức này, cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự
biến hóa của đối phương. Sự liên hệ về linh hồn, thậm chí so với sự liên hệ huyết mạch còn sâu sắc hơn nhiều. Cho nên, Hỏa Nhi rời khỏi Chu Tước có lẽ cũng không thành vấn đề, nhưng nếu rời khỏi Cơ Động một thời gian dài, nàng tuyệt đối sẽ chịu không nổi.
Bay vào không trung, lại
lấy ra hai cây Phượng Hoàng Linh, Cơ Động có chút buồn cười lắc đầu,
chính mình cũng đang là Cáo mượn oai hùm. Đến khi nào mà không cần
Phượng Hoàng Linh cũng không có bất cứ ma thú nào có gan phát động công
kích về phía mình, lúc đó thực lực mới có thể tính là chân chính cường
đại.
Lúc nói với Chu Tước là mình sẽ phải rời đi, hắn cũng đã tính toán xong mình cần phải làm những gì. Có hai chuyện quan trọng hắn nhất thiết phải làm, chính là đi mua một số lượng lớn rượu, quan trọng nhất
là rượu trắng và rượu đỏ, còn phải mua thêm một lượng lớn bình thủy
tinh, để tiến hành thí nghiệm việc chế tạo Ma Kỹ Tửu của mình. Việc còn
lại, chính là đi bái tế cha mẹ tại thế giới này.
o0o
Từ Địa
Linh Sơn đến Trung Nguyên Thành cũng không xa. Lúc trước khi hắn còn
chưa có năng lực phi hành, cũng đã có thể đi về trong đêm, huống chi là
hiện tại. Căn bản không cần đến Song Hỏa Phi Hành Pháp Trận, chỉ trong
chốc lát, hắn đã bay ra khỏi Địa Linh Sơn, xa xa đã có thể chứng kiến
được quang ảnh của Đại lục Đệ nhất Thành thị.
Lần trước khi hắn
đến Trung Nguyên Thành, đó là lúc Sư tổ, Sư mẫu đến đó mạnh mẽ đòi
người, suýt chút nữa là sùng Siêu Tất Sát Kỹ oanh kích toàn bộ tòa
thành. Trong nháy mắt, đã là chuyện năm năm trước rồi. Bên ngoài nhìn
vào, Trung Nguyên Thành vẫn như trước khí thế trầm ngưng, cũng không có
gì biến hóa quá nhiều.
Từ trên không trung đáp xuống, Cơ Động bước nhanh về phía Trung Nguyên Thành. Trung Nguyên Thành cũng không chỉ là
thủ đô của Trung Thổ Đế Quốc, mà cũng là chỗ của Thiên Can Học Viện.
Trong thành có thể nó là cường giả như mây, nếu cứ thế mà bay vào, khẳng định là có phiền phức.
Vừa bước chầm chậm về phía Trung Nguyên
Thành, trong lòng Cơ Động bất chợt hồi tưởng lại những gì Cơ Dạ Thương
đã nói về thân thế của mình. Có lẽ là do ảnh hưởng của chuyện này, nên
khiến trong lòng hắn thấy nặng nề.
Vừa bước qua khỏi cửa thành
rộng lớn, nhất thời có thể cảm nhận được sự phồn hoa của Trung Nguyên
Thành. Người đi đường trên phố tựa hồ còn nhiều hơn so với năm năm trước nữa. Phóng mắt nhìn lại, là một cảnh vô cùng náo nhiệt. Lúc này đã là
buổi chiều, trong lòng Cơ Động chợt lóe lên một chút, đã quyết định được nơi muốn đi.
Băng qua mấy cái ngã tư đường, hắn trực tiếp đi đến
con đường chính Song Hỏa trong mười con đường lớn của Trung Nguyên
Thành. Ngửi được mùi thịt nướng quen thuộc, hắn vô tình đi đến một quán
ăn ba tầng màu đỏ thẫm.
Nhìn lên bảng hiệu, ba chữ 'Nhất Khẩu
Hương' nhất thời khiến cho hắn cảm thấy vô cùng thân thiết. Mặc dù chỉ
ghé qua đây đúng một lần duy nhất, nhưng hồi ức về nơi này đối với hắn
vẫn còn vô cùng mới mẻ.
Đi vào trong quán ăn Nhất Khẩu Hương, Cơ
Động trực tiếp đi vào trong gian sảnh dưới tầng trệt. Bởi vì hiện tại là buổi chiều, cho nên khách hàng trong quán cũng không nhiều.
- Khách quan, ngài muốn gọi gì?
Gã phục vụ bước tới hỏi.
- Năm xâu thịt nướng đặc biệt, một vò rượu lúa mạch nặng.
Ngồi xuống bàn ăn, trên mặt Cơ Động không khỏi hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Cảm giác áp lực trong lòng cùng với sự thèm ăn cũng giảm bớt vài phần.
Chỉ trong chốc lát, gã phục vụ đã bưng đến một khai thật lớn. Trên cái
khai, bày biện năm xâu thịt nướng dài hơn một thước, nhìn qua cực kỳ mê
người. Một một xâu thịt đều có đúng mười khối thịt lớn vàng ươm, bóng
loáng. Mùi thịt nồng đậm xông vào trong mũi, khiến cho người ta cảm thấy bao tử sôi lên. Còn có một vò rượu lúa mạch cao độ, khoảng hơn một
thăng. Mặc dù còn chưa được ăn, nhưng Cơ Động cũng đã có loại cảm giác
cực kỳ vui sướng.
Cầm lên một xâu, cho một khối thịt lớn vào
miệng, nhất thời trong miệng tràn ngập mùi vị. Cắn một miếng thịt nướng
nóng bỏng, một dòng nước thịt nồng đậm nhất thời choáng đầy khoang
miệng. Ngoài hai chữ đã thèm ra, Cơ Động thật sự không nghĩ ra có từ ngữ nào khác có thể hình dung được. Vò rượu kia có một màu hổ phách nồng
đậm, hơi đục đục. Uống một ngụm vào miệng, hương vị lúa mạch nồng đậm
nhất thời chảy nhanh xuống cổ họng. Ăn thịt từng miếng lớn, uống rượu
từng hớp to, cũng chỉ có thể trong Nhất Khẩu Hương mới có được sự cảm
thụ tuyệt vời này.
Ăn uống ở Nhất Khẩu Hương, tuyệt đối sẽ không
muốn ăn rau xanh, như vậy sẽ hoàn toàn phá hư cảm giác thống khoái cực
độ này. Năm xâu thịt nướng dài hơn một thước, chỉ trong một chốc, toàn
bộ đã chui hết vào bụng Cơ Động.
Một vò rượu lúa mạch, hắn cũng không cần dùng bát, uống khoảng bảy tám hớp đã hết sạch.
Đã lâu không được no nê như vậy, Cơ Động có chút thỏa mãn, tựa lưng vào ghế, Cơ Động gọi to một tiếng:
- Cho thêm một vò rượu nữa.
Cảm giác ngà ngà say bốc lên, khiến cho toàn thân hắn cảm thấy vô cùng
thoải mái. Cơ Động rất ít khi có cơ hội được thả lỏng như vậy, lẩm bẩm
nói:
- Sau khi an bày xong chuyện của Sâm Yêu, lần sau trở lại
nhất định sẽ dẫn Liệt Diễm đến đây ăn một bữa. Nàng khẳng định sẽ thích. xem tại Truyện 5zz
- Vì sao phải đợi đến lần sau?
Thanh âm mềm mại chợt truyền đến trong tay Cơ Động. Cơ Động chợt rùng mình
một, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Liệt Diễm không biết rõ từ khi nào đã
đi đến bên cạnh hắn.
Điều khiến cho Cơ Động kinh hãi nhất chính là, Liệt Diễm cũng không có đến một mình. Bên cạnh nàng, còn có thêm một người nữa.
Người này thân cao chừng một thước tám, có một mái tóc vàng suôn mượt, thả tự do đến hông. Bộ toàn thân khải giáp màu vàng kim hầu như đem toàn bộ
thân thể nàng che phủ bên trong. Bộ áo giáp phát ra quang mang rực rỡ
sáng choang, thu hút ánh mắt của tất cả các khách hàng cùng với nhân
viên phục vụ bên trong Nhất Khẩu Hương. Bên ngoài bộ áo giáp phát ra
quang mang rực rỡ kia có một tầng hoa văn hình cung. Những hoa văn này
có màu vàng lợt, cùng với màu vàng của bộ giáp giao thoa với nhau, hơn
nữa thêm mái tóc vàng trên người, lại càng làm cho người ta cảm nhận
được khí tức áp bách cường hãn.
Người này Cơ Động cũng nhận ra.
Chẳng qua, người hắn biết là người chết, thế nhưng hiện tại lại xuất
hiện ở đây vô cùng rõ ràng. Đúng là người mà lúc trước hắn đã phát hiện
trên Thánh Tà Đảo, Kim Giáp Nữ Tử bị đóng băng.
Cái mặt bạ của bộ
giáp toàn thân che lại khuôn mặt của nàng, nhưng khí thế cường đại lại
không chút nào che giấu, khuếch tán mạnh mẽ ra ngoài. Không khí tựa hồ
bởi vì khí thế của nàng mà càng trở nên sắc bén hơn. Ở phía sau cái mặt
nạ, một cặp mắt màu lam nhạt bắn ra uy thế bốn phía, nhưng trong đó lại
không hề có bất cứ cảm xúc ba động nào.
Nhìn bộ dáng giật mình của Cơ Động, khuôn mặt ẩn chứa sau cái mũ của Liệt Diễm khẽ mỉm cười:
- A Kim! Ngươi cũng ngồi xuống đi. Chúng ta cùng ăn.
Kim Giáp Nữ Tử A Kim cũng không có mở miệng. Cơ Động chỉ cảm thấy kim quang chợt lóe lên, nàng ta cũng đã ngồi xuống bên cạnh Liệt Diễm. Bộ giáp Toàn thân khải kia nhìn qua mỹ lệ lóa mắt, vô cùng nặng nề, thế nhưng khi nàng ngồi xuống, cũng không hề phát ra bất cứ tiếng động nào. Chỉ nội điểm này thôi, Cơ Động cũng có thể nhìn ra, thực lực của cô gái này nhất định cực kỳ cường hãn.
- Liệt Diễm, cái này, đây là chuyện gì vậy?
Cơ Động miễn cưỡng áp chế sự khiếp sợ trong lòng, hạ giọng hỏi.
Liệt Diễm phì cười một tiếng, nói:
- Ta đói bụng, thấy ngươi ăn uống ngon lành như vậy, nên đến đây ăn uống một chút.
Cơ Động gật gật đầu, sau đó quay sang nhân viên phục vụ kêu thêm mười xâu thịt nướng đặc biệt cùng với hai vò rượu mạnh. Lúc này bọn họ cũng đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ đại sảnh. Liệt Diễm còn tốt một chút, dù sao quần áo nàng bình thường, hơn nữa khuôn mặt lại che lại, cũng không khiến người ta chú ý lắm, nhưng gã Kim Giáp Nữ Tử này lại thật sự quá bắt mắt.
Đang
lúc Cơ Động chuẩn bị hỏi tiếp, Kim Giáp Nữ Tử đột nhiên đứng lên, quay người lại, đi đến một bàn kế bên. Tại cái bàn đó có ba gã trung niên đang ăn uống, chẳng qua là ánh mắt bọn họ hoàn toàn tập trung lên người Kim Giáp Nữ Tử.
Mắt thấy Kim Giáp Nữ Tử đột nhiên đi tới, ba gã trung niên quanh bàn không khỏi có chút hốt hoảng. Bọn họ bị khí thế bức người của A Kim áp bách đến mức có chút khó thở. Một người trong đó dò hỏi:
- Cô, cô muốn làm gì?
A Kim bước đến cạnh bàn thì dừng lại, chỉ nghe leng keng một tiếng, kim quang chợt lóe lên:
- Còn nhìn nữa, sẽ giết các ngươi.
Để lại một câu này, nàng mới một lần nữa quay trở lại bên bàn Cơ Động và Liệt Diễm, ngồi lại trên ghế ban đầu. Thanh âm của nàng cũng không có mượt mà dễ nghe như của Liệt Diễm, mà là leng keng có lực, mỗi một chữ giống như là tràn ngập sức bộc phát cùng với hàn ý lạnh lẽo. Nàng tổng cộng nói ra bảy chữ, nhưng bảy chữ này lại giống như là bảy luồng sát khí nặng nề chồng lên vậy. Mỗi một chữ thốt ra, khí tức của nàng càng trở nên băng lãnh hơn vài phần, choáng đầy sát khí khủng bố, khiến cho toàn bộ đại sảnh của Nhất Khẩu Hương nhất thời trở nên lạnh lẽo cực độ. Thậm chí là cái lò lửa dùng để nướng thịt bên kia cũng bị ảnh hưởng, ngọn lửa trong đó cũng thu nhỏ lại một chút.
Ngay lúc nàng vừa ngồi xuống ghế lần nữa, từ phía bàn bên kia chợt vang lên một tiếng rắc lớn. Toàn bộ cái bàn cùng với những chén đĩa trên đó toàn bộ vỡ ra, không ngờ đã biến thành gỗ vụn. Kinh khủng nhất chính là, mỗi một mảnh gỗ đều vô cùng đều đặn, nhìn qua đều là khoảng một tấc vuông.
Ba gã trung niên kia cơ hồ cảm giác được sau lưng chợt lạnh lẽo, sắc mặt trở nên trắng bệch, xanh mét, ngay cả nói cũng không nên lời, cặp môi đã không ngừng run rẩy. Bọn họ đều hiểu rõ, những lời Kim Giáp Nữ Tử kia nói cũng không phải là giỡn chơi. Thân thể không ngừng run lẩy bẩy, ba người bọn họ cơ hồ là vừa bò vừa chạy, chớp mắt đã biến khỏi Nhất Khẩu Hương.
Đồng tử Cơ Động kịch liệt co rút lại một chút. Ngay cả hắn cũng không nhìn ra Kim Giáp Nữ Tử kia đến tột cùng là ra tay như thế nào. Lúc ấy hắn chỉ nhìn thấy từ trên tay Kim Giáp Nữ Tử kia phát ra một chùm kim quang, hào quang chợt lóe lên đã biến mất. Tốc độ cực nhanh, trước giờ chưa từng gặp qua.
- A Kim.
Thanh âm Liệt Diễm thoáng có vài phần trách cứ.
A Kim thản nhiên nói:
- Xin lỗi, chủ nhân. Ta không thích bị người khác nhìn chằm chằm.
Cơ Động nghi hoặc nhìn về phía Liệt Diễm. Liệt Diễm nói:
- Lúc ta trở lại Địa Tâm, phát hiện ra quả trứng Hỏa Long còn thiếu một chút năng lượng nữa mới có thể ấp nở ra. Nhưng tầng hàn băng ma lực Cực Hạn Nhâm Thủy bao phủ A Kim cũng đã hòa tan ra. Ta dùng Hỗn Độn Chi Lực thức tỉnh lại sinh cơ trong người nàng, nàng liền sống lại. Còn nhớ không? Lúc trước ta đã từng nói qua với ngươi, trong cơ thể hắn vẫn còn một tia sinh cơ chưa dứt. Trên Thánh Tà Đảo, nàng không biết đã bị đóng băng bao nhiêu năm, lúc thức tỉnh lại, vẫn còn giữ nguyên được bộ dáng trước khi đóng băng. Nhưng mà, bởi vì đã bị đóng băng quá lâu, khiến cho linh hồn và ký ức của nàng bị tổn thương nghiêm trọng, nên đã mất đi trí nhớ. Bởi vì ta đã cứu nàng, nên nàng mới nhận ta làm chủ nhân. Sau đó ta liền mang này lên đây tìm ngươi. A Kim cũng là một ma sư của nhân loại, là Cực Hạn Tân Kim.
Nghe xong Liệt Diễm giải thích, Cơ Động không khỏi một trận cười khổ:
- Hiện tại hình như Cực Hạn Ma Lực càng ngày càng không đáng giá a! Ta nhớ lúc trước Diêu Khiêm Thư từng nói với ta, chỉ có Thiên Can Thánh Đồ mới có thể trước khi đạt đến Cửu Quan có được Cực Hạn Ma Lực. Kỹ xảo của nàng tuy rằng cực cao, nhưng hẳn là chưa có đạt tới Cửu Quan thì phải.
Liệt Diễm chậm rãi gật đầu:
- Luận về thực lực tổng hợp, nàng có thể không bằng ngươi. Nhưng mà ngươi nhất thiết phải nhờ sự trợ giúp của Hỏa Nhi cùng với đầu Hỏa Long sắp nở kia mới được. Xét về thực lực cá nhân, chỉ sợ ngươi cũng không phải là đối thủ của nàng đâu. Kỹ xảo chiến đấu của A Kim trong giới Âm Dương Ma Sư, cũng giống như thủ pháp pha chế rượu của ngươi trong giới Điều Tửu Sư vậy.
Nghe Liệt Diễm nói những lời này, Cơ Động không khỏi sợ hãi động dung. Với thân phận của Liệt Diễm, tự nhiên cũng không phải dễ dàng tán thưởng một người. Nếu như nàng đã nói như thế, có thể thấy được thực lực của A Kim khủng bố đến mức nào. Hắn không khỏi phải nhìn Kim Giáp Nữ Tử này bằng một ánh mắt khác.
- Chuyện gì thế này? Ai dám phá đi bàn ghế của ta.
Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu cùng với tiếng bước châm rầm rầm truyền đến.
Một gã tráng hán mặc trang phục đầu bếp, vẻ mặt vô cùng tức giận đang ầm ầm bước đến. Có lẽ là bởi vì thân thể hắn nặng nề, nên tiếng bước chân của hắn rất trầm trọng. Hắn đã không còn cánh tay phải, con mắt trái cũng chỉ là một lỗ đen ngòm. Toàn bộ bên trái khuôn mặt đều là vết sẹo chằng chịt, đúng là chủ quán Nhất Khẩu Hương, Pháo Long A Bỉnh.
Lần đầu tiên khi Phất Thụy gia nhập Thánh Tà Chiến Trường chính là do hắn dẫn dắt. Nếu không phải nhờ Pháo Long A Bỉnh đem toàn lực cứu viện, chỉ sợ hiện tại cũng không có Lôi Đế, nhưng A Bỉnh cũng đã trở thành toàn thân tàn phế. Phất Thụy đối với vị sư huynh này vốn là cực kỳ tôn kính.
A Kim hơi hơi quay đầu lại, nhìn về phía gã trung niên đang đùng đùng nổi giận kia, mạnh mẽ đứng dậy. Cơ Động vội vàng phóng lên, chắn ở trước người hắn. Từ sau khi Pháo Long A Bỉnh bị tàn phế, ma lực của hắn vĩnh viễn đứng lại ở Ngũ Quan. Mặc dù trước đó hắn cũng là gã đệ tử xuất sắc nhất trong Âm Dương Học Đường, nhưng dựa theo những gì Liệt Diễm mô tả, hắn tuyệt đối không thể nào là đối thủ của A Kim. Cơ Động cực kỳ không muốn A Kim đánh Pháo Long bị thương, khiến cho hắn không thể nào nhìn mặt Phất Thụy được.
A Kim nhìn thấy Cơ Động ngăn cản mình, ánh mắt lạnh như băng nhất thời hiện lên một đạo sát khí, đưa tay chém mạnh về phía vai Cơ Động.
- Dừng tay.
Liệt Diễm trầm giọng quát.
A Kim nghi hoặc nhìn về phía Liệt Diễm. Liệt Diễm cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía nàng. Mặc dù trên mặt Liệt Diễm có một mạn che mặt, nhưng ánh mắt Liệt Diễm vẫn có thể xuyên qua được cái mạn che kia, đâm thẳng vào trong đồng tử của A Kim. Thân thể A Kim thoáng run rẩy một chút, chậm rãi mềm lại, một lần nữa ngồi xuống.
Liệt Diễm nhàn nhạt nói:
- A Kim, nếu như ngươi còn muốn đi theo ta, từ nay về sau, không có mệnh lệnh của ta, ngươi không được tùy ý ra tay.
Mặc dù thanh âm Liệt Diễm vô cùng bình tĩnh, nhưng loại tràn ngập một loại uy nghiêm mạnh mẽ. Kinh khủng nhất chính là, lực áp bách cường đại mà nàng tản mát ra, chỉ nhằm vào có một mình A Kim mà thôi. Cơ Động và Pháo Long A Bỉnh cũng không hề cảm nhận được.
A Kim nhìn chăm chú vào Liệt Diễm, thoáng tạm dừng một chút, mới gật gật đầu. Khí tức trên người chợt thu liễm lại.
- Sư huynh, còn nhận ra ta không?
Cơ Động mỉm cười quay về phía Pháo Long hỏi.